Bà cụ bất lực lắc đầu: "Tôi đã bảo từ lâu là tôi có thể xuất viện rồi, nhưng họ không nghe, cứ bắt tôi nằm đây. Hôm nay tôi phải nói với con gái lần nữa. Tiền bạc không thể tiêu kiểu này được, lãng phí quá.”
Người bệnh cùng phòng ngưỡng mộ thở dài: "Bà đúng là ba ngày thì hai lần có người đến thăm. Vừa nãy lại có ba người xách đồ đến, thấy bà không có ở đây, họ lại đi rồi.”
Bà cụ nghe vậy, liền tựa gối cho thoải mái hơn: "Có người đến thăm tôi? Là ai vậy?”
“Cái đó tôi không biết. Nhưng chắc là có chuyện muốn nhờ bà.” Người bệnh dựa vào cách cư xử của họ khi vào phòng mà đoán.
Bà cụ thở dài. Đây cũng là lý do bà cụ muốn về nhà. Ở nhà tĩnh dưỡng, không muốn gặp ai thì cứ đóng cửa lại, còn trong bệnh viện người ra người vào liên tục, chẳng có lúc nào yên tĩnh.
~
Sử Nhâm và mọi người đi theo Dương Thanh Thanh, thấy không xa bệnh viện có một hàng người đang xếp hàng.
Dương Thanh Thanh nhìn thấy mấy chiếc túi giấy quen thuộc, lập tức nói: “Chính là chỗ đó.”
Sử Nhâm nhìn thấy phía trước còn rất nhiều người, đầu đã muốn nổ tung. Anh ta vội chạy lên xếp hàng.
Không ngờ vừa đứng vào hàng, đã nghe thấy từ trong tiệm có người nói vọng ra: “Đây là phần bánh bông lan cuối cùng, bà chủ nói hôm nay dọn hàng sớm.”
Cả hàng người liền đồng loạt than thở. Sử Nhâm nghe xong, lòng cũng bực bội vô cùng. Sao mà xui thế!
Anh ta không cam lòng chen lên phía trước, bước vào tiệm.
“Bà chủ, tôi muốn mua bánh bông lan. Bà có thể bán cho tôi thêm một phần không?”
Anh ta nói gấp gáp, rồi vội lấy 5 đồng cuối cùng trong túi ra đặt lên quầy.
Dì Phạm nghe thấy, ngẩng lên nhìn Sử Nhâm đầy vẻ không vui: "Nhẹ tay thôi! Làm hỏng quầy thì anh phải đền đấy! Bánh bông lan bán hết rồi, mai đến sớm hơn.”
Sử Nhâm vội nở nụ cười xin lỗi, định nói tiếp thì bỗng nhìn thấy một người phụ nữ mặc áo blouse trắng bước vào.
Người đó… sao trông quen vậy?
Hình như là Ninh Ngưng?
"Dì Phạm, dì chờ cháu một lát, nhân lúc còn nước nóng, cháu rửa sạch khay nướng đã." Ninh Ngưng vừa nói vừa vô tình liếc nhìn quầy hàng. Cái nhìn này khiến cô khựng lại, trời ạ, ngày khai trương đầu tiên đã gặp kẻ tiểu nhân, thật là xui xẻo.
May mà cô đã đóng cửa xong xuôi.
Dì Phạm lúc này cũng đứng dậy, giúp cô thu dọn. Nhìn thấy Sử Nhâm vẫn đứng đó không chịu đi, dì quay sang nói với Ninh Ngưng:
"Cậu ta muốn mua bánh trứng, nhờ cháu bán thêm một phần nữa."
Ninh Ngưng liếc qua Sử Nhâm, bưng khay nướng trên bàn rồi quay người đi thẳng ra sân: "Đừng mơ!"
Dì Phạm cảm thấy hơi bất ngờ trước thái độ lạnh nhạt của Ninh Ngưng. Cô nhóc này trước giờ luôn đối xử rất tốt với khách, ai đến cũng khách sáo niềm nở, đến mức dì còn phải tự thẹn không bằng. Hiếm lắm mới thấy cô nổi giận trực tiếp như vậy.
Chẳng lẽ là do mệt quá sao?
"Cô là Ninh Ngưng phải không?"
Sử Nhâm cố gắng giữ bình tĩnh, nhưng cảm xúc trong giọng nói vẫn lộ rõ sự kích động khó tin.
Ninh Ngưng khẽ cười khẩy, bước chân không dừng lại, tiếp tục đi về phía trước. Dì Phạm thấy lạ liền đi theo:
"Người quen của cháu à?"
"Là gã đàn ông cặn bã, vừa bạc tình vừa ích kỷ!"
Dì Phạm không hiểu chữ "đàn ông cặn bã" nghĩa là gì, nhưng bốn chữ trước đó thì nghe rất rõ. Trong lòng bà ấy khẽ giật mình, chẳng lẽ người ngoài kia chính là chồng cũ của cô nhóc? Bà ấy lập tức trợn to mắt, giơ ngón tay cái chỉ ra phía ngoài.
"Có phải hắn không?"