Tôi Mở Tiệm Bánh Ngọt Trong Truyện Thập Niên

Chương 47

Mẹ chồng cô ấy bất chợt ngừng lại, tròn mắt nhìn cô ấy, vẻ mặt nghiêm túc: “Vậy là con nghĩ mẹ cổ hủ đến mức ghét cháu gái, bỏ con lại mà đi trước hả? Con nghĩ mẹ là người như thế à?”

Thấy mẹ chồng tỏ vẻ nghiêm túc, Tống Vinh vội lắc đầu: “Con xin lỗi, mẹ. Con không cố ý. Chỉ là…”

“Thôi được rồi, làm mẹ chồng thì cũng phải bao dung. Đi nào, sáng giờ con chưa ăn gì, về nhà mẹ nấu món con thích. Đừng nghĩ lung tung nữa, phải chăm sóc bản thân cho tốt. Cấm kén ăn đấy, chắc vì kén ăn mà thiếu máu rồi!”

Nghe mẹ chồng ân cần căn dặn, Tống Vinh nhẹ nhàng xoa bụng mình, trong lòng thở phào nhẹ nhõm.

May quá, con gái cô ấy được yêu thương.

Dù nhà ngoại cô ấy luôn chào đón đứa bé, nhưng ai mà không mong con mình lớn lên trong một gia đình đầy ắp tình yêu thương, được tất cả mọi người trong nhà trân trọng?

Khi lòng cô ấy đã nhẹ nhõm, cô ấy mới nhớ ra túi bánh mình đang cầm. Chưa kịp ngửi kỹ, giờ dí sát mũi vào, mùi táo ngọt ngào thơm phức khiến cô ấy không kiềm được mà nuốt nước bọt.

Đã lâu rồi cô ấy mới thèm ăn đến vậy.

“Mẹ, bánh táo đỏ thơm thật đấy! Con cảm ơn mẹ!” Tống Vinh ôm lấy cánh tay mẹ chồng, trong lòng tràn đầy cảm kích.

Dì Phạm đến nơi, vừa nhìn đã thấy trước cửa nhà bà Giang xếp một hàng dài, không đúng, bây giờ phải gọi là tiệm bánh ngọt Ninh Ký của Ninh Ngưng.

Trời ơi, quả nhiên bà ấy đoán không sai. Ninh Ngưng nhờ tay nghề này chắc chắn sẽ phát tài.

Bà ấy chen qua hàng người, định bước lên bậc thềm thì bị người phía sau gọi lại.

"Này, này, này! Không được chen ngang! Chúng tôi đều đang xếp hàng đây, bánh bông lan không còn nhiều đâu. Chị mà chen ngang thì tôi không để yên đâu!"

Dì Phạm vội vàng xua tay, giải thích:

"Không, không, không, tôi không chen ngang đâu. Tôi là người quen của bà chủ!"

Không ngờ người kia lại hiểu nhầm, càng kiên quyết nói:

"Người quen cũng không được chen ngang! Chúng tôi đã chờ lâu lắm rồi!"

"Đúng đó! Nếu chị quen bà chủ, chị vào nói giúp tụi tôi làm thêm bánh bông lan đi!"

Đề nghị này lập tức nhận được sự đồng tình của nhiều người phía sau. Tiếng hưởng ứng vang lên khắp nơi, làm dì Phạm, dù vẫn tự cho mình là người khéo léo, cũng bất giác lùi lại một bước.

"Tôi… tôi không mua đâu, chỉ tới giúp một tay thôi. Mấy lời các vị nói, tôi sẽ chuyển đến bà chủ, nhưng làm thêm hay không thì tôi không dám chắc!"

Dứt lời, dì Phạm cười gượng rồi nhanh chóng bước lên bậc thềm.

Ninh Ngưng đang đứng sau quầy kính gói bánh thì nghe thấy tiếng ồn ào bên ngoài. Chưa hiểu chuyện gì xảy ra, đã thấy dì Phạm tươi cười bước vào.

"Dì Phạm! Hôm nay dì được nghỉ mà sao lại đến đây?" Ninh Ngưng vui mừng hỏi.

Dì Phạm cười hiền, tinh nghịch nháy mắt với cô:

"Hôm trước cháu nói bận quá không làm xuể, dì vừa tiện đường nên ghé xem thế nào. Hôm nay bán hết mẻ này là nghỉ hả?"

Ninh Ngưng nhấc tấm ván trên quầy lên, ra hiệu cho dì Phạm bước vào:

"Còn tám khay cuối cùng, bán hết là xong việc. Đúng lúc trưa rồi, cháu mời dì ăn cơm."

Dì Phạm lần đầu tiên thấy Ninh Ngưng mặc áo blouse trắng, đội mũ trắng. Khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hào, xinh xắn, nổi bật hơn nhờ những giọt mồ hôi lấm tấm. Trong mắt bà ấy, cô giống như một quả trứng gà mới bóc, sáng mịn, bóng bẩy.