Đóng gói tại chỗ hơi mất thời gian, hôm nay cô đã tốn không ít thời gian cho việc này. Nhưng hiện tại vẫn chưa thể chuẩn bị sẵn từ trước, ít nhất phải đợi đến khi danh tiếng của tiệm bánh ngọt Ninh Ký lan xa.
Ninh Ngưng xếp bánh trứng đã đóng gói vào túi, khóa cửa lại và chuẩn bị rời đi.
“Có phải chỗ này bán bánh trứng không?” Một bà cụ lớn tuổi quàng khăn đen chỉ vào căn nhà và hỏi.
Ninh Ngưng gật đầu: “Đúng ạ, nhưng hôm nay hết mất rồi. Bà quay lại mua vào ngày mai nhé!”
Nghe vậy, bà cụ nhìn Ninh Ngưng từ đầu đến chân: “Cháu là người bán bánh trứng à? Mai mấy giờ mở cửa? Hôm nay không còn tí nào thật à? Cháu trai bà đang nằm viện, hôm nay có người cùng phòng bệnh ăn bánh trứng của tiệm cháu, nó thèm quá nên bà đến mua cho nó đây.”
Ninh Ngưng mím môi. Bà cụ với đôi mắt đầy nếp nhăn nhìn cô, ánh mắt đầy mong chờ. Câu từ chối đã đến miệng nhưng cô không sao nói ra được, nhất là khi đôi mắt ấy còn vằn đỏ, rõ ràng không nghỉ ngơi đủ.
“Vậy bà theo cháu vào đi.”
Cô mở khóa, dẫn bà cụ vào trong, hỏi thẳng: “Bà muốn mua bao nhiêu? Hôm nay khai trương thử nghiệm, giá một đồng một cân, mua ba cân tặng thêm nửa cân. Nhưng giờ không còn nhiều lắm.”
Bà cụ vội nói: “Mua một cân là được, nếu nó ăn thấy ngon, mai bà lại đến mua.”
Một cân thì vẫn được. Ninh Ngưng lấy một phần bánh trứng từ túi ra, giải thích: “Thật sự hôm nay cháu không còn nữa, đây là phần chuẩn bị mang đi biếu. Nhưng nếu bà cần gấp, cháu để lại cho bà một cân. Ăn ngon thì quay lại mua tiếp nhé!”
Cô mở túi bánh trứng ngay trước mặt bà cụ, đặt lên cân. Một cân bánh trứng vừa đúng mười cái, cân không nhiều không ít, vừa tròn một cân.
Bà cụ ngượng ngùng lấy tiền trả: “Cảm ơn cháu nhiều lắm, cháu thật tốt bụng. Nếu cháu bà thích ăn, bà nhất định quay lại mua!”
Ninh Ngưng mỉm cười, buộc lại túi bánh, rồi đưa cho bà cụ: “Chúc cháu bà sớm hồi phục sức khỏe!”
Câu chúc ấy khiến khuôn mặt bà cụ rạng rỡ hẳn, nụ cười tràn đầy sức sống: “Cảm ơn, cảm ơn cháu! Nhờ phúc của cháu, nó nhất định sẽ sớm khỏe lại.”
Bà cụ hài lòng mang bánh trứng rời đi, còn Ninh Ngưng cũng cuối cùng bước ra ngoài.
Khi đi ngang qua nhà ăn quốc doanh, cô thoải mái bước vào. Những ngày gần đây, bữa trưa của cô đều giải quyết tại đây.
Cô gọi một phần thịt xào cần tây, ăn kèm cơm trắng thơm ngào ngạt, ăn rất ngon miệng. Rất nhanh, một bát cơm đã hết sạch, cô lại mua thêm một bát nữa.
Không còn cách nào khác, buổi sáng cô bận đến mức chân không chạm đất, thêm việc thử nghiệm kinh doanh thành công khiến tâm trạng tốt hơn, mà hễ tâm trạng tốt thì khẩu vị cũng tăng.
Đang ăn, Ninh Ngưng bất ngờ thấy hai người bước vào nhà ăn. Một trong số đó là Sử Nhâm.
Anh ta như một tên tay sai, xoay quanh một người phụ nữ, khúm núm, chỉ thiếu mỗi quỳ gối.
Có lẽ vì cô nhìn quá chăm chú, Sử Nhâm cũng quay lại nhìn cô. Khi ánh mắt giao nhau, Ninh Ngưng nhận ra anh ta cười với người phụ nữ kia, rồi đột nhiên sầm mặt lại, đứng dậy đi về phía cô.
Người phụ nữ ấy cũng theo ánh mắt Sử Nhâm nhìn về phía Ninh Ngưng, trong ánh mắt mang theo vẻ dò xét.
Ninh Ngưng bình thản lau khóe miệng.
“Đồ đàn bà độc ác! Cô dám giở trò sau lưng tôi! Tôi hỏi cô, thư tố cáo có phải do cô nhờ người viết không?” Sử Nhâm chống tay lên bàn, gằn giọng chất vấn.
Ninh Ngưng tỏ vẻ ngây ngô: “Thư tố cáo gì? Anh bị tố cáo à? Ai làm chuyện tốt thế, đúng là người hùng!”
Thấy cô không nhận, Sử Nhâm cau mày: “Không phải cô thì là ai? Ngoài cô ra, tôi chẳng nghĩ được người nào khác. Ninh Ngưng, cô đúng là độc ác. Không chỉ lấy hết tiền của tôi, còn hủy cả sự nghiệp của tôi. Trong khi cô thì nhàn nhã ở đây ăn cơm nhà hàng. Làm sao, lần đầu có tiền, giờ tiêu thoải mái phải không?”
Ninh Ngưng cười nhạt: “Tôi ác sao? Anh nghĩ tôi ác thật à? Tôi không nghĩ vậy. Có câu này tôi muốn tặng anh: ‘Thiện có thiện báo, ác có ác báo, không phải không báo, mà là chưa đến lúc’. Với những gì anh gặp phải, tôi chỉ có bốn chữ dành cho anh: Trời cao có mắt!”