Dì Phạm rót nước nóng từ ấm vào hộp cơm cho Ninh Ngưng: "Tráng qua là được, tôi rửa sạch lắm rồi.”
Ninh Ngưng gật đầu, cẩn thận tráng sạch hộp cơm ở ngoài cửa.
Dì Phạm múc cho cô một bát mì, còn cho thêm chút dưa muối: “Ăn đi, cô nhóc. Ăn no rồi ngủ một giấc, đừng nghĩ ngợi mấy chuyện không vui nữa nhé!”
“Cảm ơn dì Phạm.”
Ninh Ngưng kéo ghế ngồi xuống cạnh dì Phạm. Bên chân cô là một bếp lò nhỏ, trên đó đặt một ấm nước đang sôi. Những giọt nước bắn ra từ đáy ấm rơi xuống bếp than, phát ra tiếng “xì xèo”.
Khoảnh khắc này, cảm giác thật sự ấm cúng.
Ninh Ngưng húp một miếng mì. Vị rất đỗi bình thường, sợi mì thậm chí hơi nát vì để lâu, nhưng cô vẫn ăn từng đũa một.
Đói là thật, mà cảm động cũng là thật.
Nếu như trước khi ra đi, nguyên chủ của cơ thể này gặp được nhiều người tốt như vậy, có lẽ đã không lựa chọn kết thúc cuộc đời mình.
“Cô nhóc, sau này tính thế nào?” Dì Phạm quay lại quầy lễ tân sau khi rửa xong hộp cơm, tiếp tục bắt chuyện.
Tốc độ ăn của Ninh Ngưng chậm lại một chút: "Dì Phạm, cháu nghĩ dì quen biết nhiều người, cũng biết rõ nơi này. Không biết dì có thể giúp cháu tìm xem quanh đây có chỗ nào cho thuê nhà tầng một có sân không?”
“Tầng một mà còn có sân, thế chẳng phải là nhà riêng sao? Cháu ở một mình mà cần nhà lớn vậy à?” Dì Phạm ngạc nhiên hỏi.
“Thật ra cháu định làm chút buôn bán nhỏ. Về quê là không thể rồi. Cháu phải tính cho tương lai, nên cần tìm một công việc để tự nuôi sống mình.”
“Ồ? Cháu định buôn bán gì?” Dì Phạm có vẻ hứng thú. Gần đây, chính sách nhà nước nới lỏng, khách ở trọ phần lớn là người làm kinh doanh hoặc đi mua hàng.
“Chắc là bánh ngọt ạ.” Ninh Ngưng không định giấu, vì muốn nhờ bà ấy giúp tìm nhà thì phải nói thật.
Dì Phạm sửng sốt: "Cháu còn biết làm bánh ngọt à? Không ngờ đấy, đúng là có bản lĩnh. Vậy cháu tìm đúng người rồi. Ở cái huyện này, không đâu là dì không biết. Cháu là hộ khẩu nông thôn phải không?”
Ninh Ngưng gật đầu, nhớ lại bản tin khi đi làm giấy chứng nhận ly hôn sáng nay, cô lại lắc đầu: “Hiện tại là vậy, nhưng có lẽ vài ngày nữa sẽ không còn nữa.”
Dì Phạm nhìn cô từ trên xuống dưới. Cô gái này không giống như lời người phụ nữ kia nói ban chiều, rằng cô trông mờ nhạt và nhút nhát. Thực ra, dì Phạm cảm nhận được sự lanh lợi từ cô. Nhưng cũng có thể là do bị ly hôn kí©ɧ ŧɧí©ɧ, khiến cô thay đổi hoàn toàn, không phải không có khả năng.
“Được, dì sẽ giúp cháu hỏi thăm. Cháu tranh thủ làm giấy tờ hộ khẩu đi, không thì sẽ phiền phức đấy.”
Ninh Ngưng vội đứng lên cúi người cảm ơn: “Cảm ơn dì Phạm. Sau này cháu mời dì ăn cơm.”
Không ngờ cô gái này lại lanh lợi như vậy, dì Phạm cười đến híp mắt: “Chuyện đó tính sau, cháu mau ăn đi!”
Việc lớn trong lòng đã được sắp xếp ổn thỏa, Ninh Ngưng thở phào nhẹ nhõm, tiếp tục ăn bát mì.
Nhìn cô ăn uống từ tốn, rõ ràng là người được giáo dục tốt, dì Phạm không khỏi thở dài: Người có phúc không vào nhà không có phúc!
Một cô gái tốt như vậy, nhà họ thật không có phúc!
Ninh Ngưng sau khi lên lầu lần nữa, rửa mặt xong liền cầm túi nước nóng mà dì Phạm đã đưa, chui vào trong chăn.
Cô ôm túi nước nóng, mở lại bảng không gian. Thời tiết quá lạnh, cô thầm gọi một tiếng "kho chứa," và kho chứa thực sự xuất hiện. Bên trong có lúa mì, ngô, mía và 10 quả trứng gà. Biểu tượng xưởng chế biến còn hiện một chấm đỏ nhỏ.
Ninh Ngưng đưa ra chỉ thị trong đầu, xưởng chế biến liền mở ra. Cô thử đặt lúa mì vào trong.
[Hãy chọn loại bột bạn muốn chế biến từ lúa mì? Bột mì loại cao – trung – thấp.]