Tại sân nhà lợp ngói rách nát của ông nội, tôi tắt thở. Tuyết lớn phủ lấp toàn bộ cơ thể tôi, dường như tôi chưa từng tồn tại.
Chiếc áo khoác ngắn cũn cỡn, hở cả mắt cá chân không thể che đi những vết lở loét do bỏng lạnh. Cho đến khi ch.ế.t, tôi vẫn không thể toại nguyện mặc một bộ quần áo mới đàng hoàng.
Linh hồn tôi bay đến nơi cách đây hơn 300 km, nơi rực rỡ ánh đèn, lấp lánh ánh neon. Đó là nhà của bố mẹ và em trai tôi.
Cả thành phố bừng sáng, chào đón tiếng chuông báo hiệu 12 giờ đêm.
Ồ, sắp đến Tết rồi.
Chẳng biết từ lúc nào, linh hồn tôi đã đến phòng khách. Căn nhà được trang trí rực rỡ, tràn ngập không khí vui tươi.
Mẹ khoe với em trai về những bộ quần áo và đôi giày mới mua.
Nhiều đến mức, em ấy thậm chí không cần thức đón giao thừa mới được mặc đồ mới.
Nhưng em trai tôi lại mải mê chơi game trên điện thoại, chỉ liếc nhìn một cái hời hợt, không hề đáp lời.
Chẳng biết vì buồn chán hay tức giận, mẹ đặt quần áo xuống, nhìn về hướng nhà ông nội rồi mắng tôi một câu.
"Con bé chết tiệt, Tết nhất cũng không biết gọi điện thoại về nhà. Đứa con gái này từ trước đến nay luôn là đứa máu lạnh nhất nhà."
Linh hồn tôi lơ lửng nhìn mẹ, có thể nhìn thấy, có thể chạm vào, nhưng họ không thể nghe thấy giọng nói của tôi.
Bố tôi tặc lưỡi, bực bội nói:
"Tết nhất rồi, đừng nhắc chuyện bực mình."
Bầu không khí lại trở nên náo nhiệt, tuyết phủ lên khung cửa sổ, nơi đang dán chữ "Xuân" đỏ rực rỡ.
Nhưng họ không biết rằng, đứa con gái mà họ luôn ghét bỏ, đã vĩnh viễn rời khỏi thế giới này.
Sẽ không bao giờ làm phiền họ nữa. Nếu họ biết tôi đã chết, liệu họ có hối hận vì đã vứt bỏ tôi?
Năm tháng trước, bố mẹ tôi ly hôn, náo loạn lên cả tòa án.
Tại phiên tòa, họ túm lấy em trai tôi không buông, nhưng lại âm thầm đẩy tôi ra xa.
Bộ quần áo hàng hiệu đắt tiền xa xỉ của em trai suýt bị xé nát trong cuộc tranh giành không hồi kết. Cậu bé mếu máo, hai bàn tay nhỏ xíu được bọc trong găng tay len, ôm lấy tai, tỏ vẻ vô cùng uất ức.
"Con không chọn, con không chọn!"
Tôi mặc chiếc áo khoác thu mỏng manh, dậm chân tại chỗ, xấu hổ muốn thu mình lại. Vô thức gãi lên mu bàn tay, nơi những vết lở loét do bỏng lạnh ngứa ngáy vô cùng, như một kẻ ngoài cuộc.
Mẹ ôm lấy cánh tay em trai, nhất quyết không buông:
"Tôi không muốn Hân Hân, suốt ngày như ăn mày. Minh Minh phải ở với tôi."
Bố kiên quyết kéo tay em trai:
"Cô không muốn Hân Hân, vậy Hân Hân phải làm gì? Tại sao tôi phải nhận nuôi con bé?"