Cố Thanh Âm đứng trước cửa phòng trẻ, mặt lạnh như nước, ánh mắt sắc bén như mũi tên: "Các người rốt cuộc muốn làm gì?"
Người đàn ông nhìn chằm chằm vào cánh cửa sau lưng cô, hỏi ngược lại: "Trong đó có gì?"
Cố Thanh Âm siết chặt hai tay, cố gắng kiềm chế ý muốn ra tay: "Tôi hỏi lần cuối, rốt cuộc người là ai, đến nhà họ Hoắc làm gì?"
Ánh mắt người đàn ông chuyển hướng, rơi trên gương mặt cô. Hai giây sau, đôi môi mỏng khẽ mở: "Tôi là Hoắc Tinh Dã, gia chủ đương nhiệm nhà họ Hoắc."
Cố Thanh Âm bỗng nhiên ngẩn người, cơn giận trên mặt còn chưa tan hết thì lại bị thay thế bởi vẻ kinh ngạc. Đôi mắt mở to, miệng há hốc, nhìn có chút ngốc nghếch.
“Cậu... sao lại trùng tên với con trai tôi?”
“Con trai cô?” Hoắc Tinh Dã nhíu mày, giọng nói đầy nghi hoặc.
Cố Thanh Âm quan sát hắn từ trên xuống dưới, gật đầu: “Con trai tôi cũng là con trai của Hoắc Vân Cảnh.” Nói đến đây, Cố Thanh Âm càng thêm bối rối: “Khoan đã, cậu nói cậu là gia chủ của nhà họ Hoắc, vậy Hoắc Vân Cảnh đâu? Hắn bị cậu soán vị rồi sao?”
Không thể nào, cô mới rời đi nửa tháng, cho dù có bị soán vị thì Hoắc Vân Cảnh cũng không thể thất bại nhanh như vậy được. Tên đàn ông này tuy mặt dày và cực kỳ tự phụ, nhưng năng lực thì không tệ chút nào.
Sắc mặt Hoắc Tinh Dã khó lường: “Ý cô là, Hoắc Vân Cảnh là chồng cô?”
Cố Thanh Âm do dự một chút rồi mới gật đầu: "Coi là như vậy đi." Tuy rằng bọn họ còn chưa lĩnh chứng kết hôn, nhưng việc cần làm đều đã làm, đến cả con cái cũng đã sinh ra ba đứa rồi.
Hoắc Hinh Dã thật sự không nhịn nổi, đen mặt nghiến răng nghiến lợi nói: "Vậy sao cô không biết, Hoắc Vân Cảnh đã chết được mười năm rồi."
Cố Thanh Âm hít sâu một hơi, ánh mắt đầy vẻ không thể tin nổi: "Sao có thể!" Cô cúi đầu, giơ tay lên bắt đầu tính toán, càng tính mặt càng tái đi.
Cô đuổi theo dị thú vào một không gian khác, chỉ vỏn vẹn hai ngày ngắn ngủi, nhưng bên ngoài đã trôi qua hai mươi năm! Hai mươi năm! Đời người có mấy lần hai mươi năm chứ? Trong hai mươi năm này, Hoắc Vân Cảnh đã chết, mà ba đứa bé mới sáu tháng của cô cũng đã trưởng thành thành người lớn.
Cố Thanh Âm thở dồn dập, khó lòng chấp nhận sự thật này. Cô đột ngột quay người, đẩy mạnh cửa phòng trẻ con.
Lúc biết mình mang thai, cô đã do dự rất lâu mới quyết định chuyển đến nhà họ Hoắc để chờ sinh. Từng món đồ trong phòng trẻ, từ chiếc giường cũi lớn đến chiếc khăn lau nhỏ, đều do cô tỉ mỉ lựa chọn. Nhưng chỉ vừa liếc mắt một cái, sắc mặt cô lập tức thay đổi.
Phòng trẻ trống không, không chỉ không có ai, mà ngay cả những vật dụng thường dùng của em bé cũng chẳng còn lại thứ gì.
Cố Thanh Âm mím chặt đôi môi đỏ, khí tức xung quanh lạnh đến ngạt thở.