Pháo Hôi Nguyên Phối Nghịch Tập Sổ Tay

Chương 10

Trước khi hai người chính thức trở mặt, cô lợi dụng việc mua sắm hàng xa xỉ để lấy thêm tiền từ Lưu Đông Sơn, rồi xoay vòng, bán lại những món đồ đó để đổi thành tiền mặt.

Dù việc này có thể khiến cô mất đi khoảng ba mươi phần trăm giá trị, nhưng so với việc sau này phải chia đôi tài sản với Lưu Đông Sơn thì vẫn tốt hơn nhiều. Hơn nữa, số tiền đó vốn cũng có phần của cô, nên tiêu đi cũng chẳng có gì sai trái.

Bằng cách đó, cộng thêm số tiền tiết kiệm từ trước của thân xác này cùng với tiền bán trang sức, đá quý, cuối cùng số tiền mặt trong tay Tɧẩʍ ɖυng đã đạt đến tám con số. Tiền trong tay, lòng cô vững vàng, giờ thì cô có thể trở về và đối phó với Lưu Đông Sơn một cách đàng hoàng.

Ngày hôm sau, Tɧẩʍ ɖυng đặt vé máy bay buổi sáng và bay trở lại thành phố A.

Sáng sớm, Lưu Bân đã nhận lệnh từ cha mình, mặc bộ vest chỉnh tề, lái xe đích thân đến sân bay đón Tɧẩʍ ɖυng.

Đến giờ, Lưu Bân kiên nhẫn chờ ở cổng ra quốc nội, mắt dõi theo, mong ngóng mẹ mình trở về. Anh định sẽ tạo cho bà một bất ngờ. Anh nghĩ, mẹ mình chắc chắn sẽ giận dữ, sẽ buồn, nhưng khi biết sắp được làm bà nội, chắc chắn bà cũng sẽ vui mừng. Sau cơn giận, bà sẽ chấp nhận sự thật này thôi.

Sau khi thấp thỏm chờ đợi nửa ngày, rõ ràng loa phát thanh đã thông báo chuyến bay từ Hải Nam đến thành phố A đã hạ cánh đúng giờ, nhưng sao mẹ anh vẫn chưa ra? Lưu Bân xoa cằm, thầm nghĩ chẳng lẽ mẹ mình mang theo quá nhiều hành lý, không thể xách nổi? Anh biết gần đây mẹ mình đã mua sắm khá nhiều thứ.

Anh nhón chân nhìn vào trong, vẫn không thấy ai. Lưu Bân bắt đầu cảm thấy bồn chồn, rút điện thoại ra, tìm số của Tɧẩʍ ɖυng, định gọi thì bỗng có một đôi bàn tay thon dài, trắng trẻo với móng tay sơn rực rỡ nhẹ nhàng vỗ vai anh.

Lưu Bân quay đầu lại, rồi thấy một người phụ nữ xinh đẹp đứng sau lưng mình. Cô mặc áo lụa in họa tiết màu sắc, váy ôm sát màu đen, trang điểm nhẹ, tóc xoăn sóng dài, đeo một cặp kính râm to, tỏa ra hương thơm dễ chịu, khóe miệng hơi nhếch lên, nhìn anh với nụ cười dịu dàng.

Đàn ông đối với phụ nữ xinh đẹp luôn có thêm chút kiên nhẫn. Lưu Bân kìm nén sự sốt ruột, mỉm cười và hỏi Tɧẩʍ ɖυng: "Xin hỏi, cô có chuyện gì không?"

Tɧẩʍ ɖυng tháo cặp kính râm che gần hết khuôn mặt, gõ nhẹ lên trán anh: "Cô cái đầu anh đấy, ngay cả mẹ ruột của mình mà cũng không nhận ra à!"

Nhìn người phụ nữ trung niên quyến rũ trước mặt, Lưu Bân đứng sững lại, ngạc nhiên đến mức há hốc miệng, không thốt nên lời. Anh định tạo bất ngờ cho mẹ, ai ngờ mẹ lại cho anh một cú sốc khủng khϊếp!

Khi Tɧẩʍ ɖυng rời đi là vào tháng Giêng, lúc trời còn lạnh lẽo. Khi cô trở về, đã là tháng Năm nóng nực, người đi đường đều cởi bỏ áo phao, áo bông cồng kềnh, thay bằng những bộ quần áo mát mẻ, thoáng khí của mùa hè. Hai bên đường, hoa cỏ đua nở, xanh tươi tràn đầy sức sống.

Tɧẩʍ ɖυng ngồi ở ghế sau xe, tháo kính râm, tay chống cằm, ngắm nhìn khung cảnh bên ngoài.

Lưu Bân lái xe ở phía trước, mỗi khi đèn đỏ, anh không kiềm chế được, lại lén lút liếc nhìn về phía sau.

Trong ký ức của anh, mẹ mình luôn mặc những bộ quần áo đơn giản, màu sắc tối, rộng thùng thình. Tóc bà luôn được buộc đơn giản, chưa bao giờ trang điểm, giản dị đến mức chẳng khác gì những người bán hàng rong ven đường.