Giản Niệm Dao đưa tay nhận lấy thanh kiếm, cẩn thận đánh giá một hồi rồi khẽ cười:
"Huynh đúng là, thanh kiếm bản mệnh này, lấy từ Kiếm Trủng lại tùy tiện để người khác cầm như vậy."
"Ta đúng là suy nghĩ không chu toàn." Sở Tu Vân dường như vừa nhận ra điều gì đó, thu kiếm về, cười nói:
"Đã in ấn ký của ta lên thanh kiếm này thì coi như bỏ qua đi. Sau này nếu tìm được thanh nào khác, nhất định để muội xem trước."
Miệng lưỡi quả thật rất ngọt.
Không hổ là nữ chính, ngay cả phản diện với tâm địa bất chính cũng đối xử khác biệt với nàng, thái độ hoàn toàn trái ngược.
Hiển nhiên, những lời hắn nói khiến nàng rất hài lòng. Giản Niệm Dao hơi đỏ mặt, hai người vừa đi vừa trò chuyện, đám đệ tử xung quanh thấy tình hình như vậy lập tức tự giác tản ra.
Sau khi tách khỏi nàng, Sở Tu Vân cũng không nán lại bên ngoài mà quay về nơi ở của mình.
Thư Lập Minh vốn đang tiếc nuối chưa được ngắm cảnh lâu đã bị nhốt vào phòng. Chưa kịp thở dài thì đột nhiên cảm giác cơ thể mình rung lên, cả thanh kiếm phát ra một tiếng “keng”, kèm theo chấn động nhẹ. Hắn bị ném thẳng vào một bể luyện kiếm ở trong phòng.
Hắn ngây người, không kịp phản ứng.
"Kiếm từ cấp Địa phẩm trở lên, trung thành với chủ. Nếu bị kẻ khác chạm vào, kiếm ý sẽ gây trọng thương..."
Giọng nói âm trầm lạnh lẽo vang lên, hoàn toàn khác với vẻ ôn hòa ban nãy của Sở Tu Vân. Hắn chăm chú nhìn thanh kiếm nằm trong bể luyện, lạnh lùng nói:
"Chưa được mài sắc sao?"
Vừa dứt lời, Thư Lập Minh đột nhiên cảm nhận được một luồng nhiệt nóng bức lan ra khắp thân kiếm. Khi nhìn thấy động tác của Sở Tu Vân, sắc mặt hắn lập tức thay đổi.
Sở Tu Vân bấm tay làm phép, dẫn ra một ngọn lửa đen, trực tiếp rót vào trong nước.
Ngọn lửa này, có lẽ người khác không nhận ra, nhưng Thư Lập Minh, nhờ được truyền thụ nội dung của cả cuốn sách, liền nhận ra ngay.
Hắc Viêm – ngọn lửa địa ngục sinh ra từ quỷ mạch, có khả năng hủy diệt mọi thứ và luyện hóa linh hồn. Đây vốn là chiêu thức lợi hại mà phản diện sẽ dùng sau khi bị hắc hóa, nhưng Sở Tu Vân bây giờ đã sớm thức tỉnh nó.
Quan trọng hơn là... Sở Tu Vân thực sự không cần thanh kiếm bản mệnh này nữa sao?
Thư Lập Minh tái mặt, nhìn Hắc Viêm đang tiến tới gần mình mà thốt lên:
"Hệ thống, nếu phản diện gϊếŧ ta thì có tính là nhiệm vụ thất bại không?"
Hệ thống: "..."
Không trách hệ thống không biết trả lời, bởi đây cũng là lần đầu tiên nó gặp phải tình huống thanh kiếm bản mệnh bị chủ nhân hủy diệt ngay khi vừa có được.
Hắc Viêm không tắt khi gặp nước, ngược lại còn bám dính lên mọi vật khác, khiến nước trong hồ sôi sục, từng bọt khí lớn nổi lên.
Thư Lập Minh thở phào nhẹ nhõm khi nhận ra ngọn lửa này không gây đau đớn như tưởng tượng. Hắc Viêm không khủng khϊếp đến mức đó, nhiệt độ chỉ hơi cao hơn lửa bình thường một chút.
Có lẽ do Sở Tu Vân hiện tại chưa luyện đến mức thành thục, hoặc có lẽ hắn còn tiếc thanh kiếm bản mệnh này. Dù sao, Thư Lập Minh tạm thời không bị phá hủy, khiến cậu nhẹ nhõm một chút.
Nhưng cảm giác này không kéo dài. Chẳng mấy chốc, Thư Lập Minh cau mày.
Dù thanh kiếm Chiết Tuyết rất cứng cáp, nhưng sự cứng cáp ấy phải dựa vào linh lực của chủ nhân để duy trì. Ngọn lửa này dù không gây hại cho kiếm thể, nhưng đối với linh hồn của cậu cư ngụ trong đó thì không dễ chịu chút nào.
Dưới ánh nhìn lạnh lẽo không chút ấm áp nào của Sở Tu Vân, tâm trạng vốn còn hơi xao động sau khi rời khỏi Kiếm Trủng của cậu dần dần lắng xuống, trở nên bình tĩnh hơn một chút.
Cậu đã quá chủ quan. Là một phản diện tâm cơ thâm trầm, cuối cùng sát sư diệt môn, Sở Tu Vân làm sao có thể dễ tính như vậy. Vẻ hòa thuận trước mặt người khác chắc chắn chỉ là ngụy trang!
Nhịn đau vì nhiệt độ cao, cuối cùng, Thư Lập Minh vận dụng linh lực khiến thanh kiếm Chiết Tuyết bùng lên một luồng kiếm ý mãnh liệt, phá tan hồ nước và chém đứt ngọn lửa Hắc Viêm bám trên thân mình.
Cảnh tượng trước mặt trở nên hỗn loạn.