Chương 3: Nói dối
29 thụ 1 công“Hey, Huyền, lâu rồi không gặp! Vẫn quyến rũ như vậy a!” Một nam nhân cao lớn, anh tuấn đi lại gần quầy bar.
“Nghiêu? Bận rộn như ngươi cũng có thời gian tới?” Ta cười hỏi.
“Tới uống chén rượu buồn.” Người đến ngồi vào bên cạnh ta, “A Lực, cho ta một ly Martine”
“Làm sao vậy? Bộ dáng uể oải chẳng có tinh thần gì cả.” Đưa rượu qua, bản tính nhiều chuyện của A Lực lại trỗi dậy.
“Có thể làm cho hắn buồn rầu không phải chỉ có Tịch Minh sao?” Ta buồn cười nói.
“Ai, chỉ có Huyền hiểu ta. Hắn trách ta lừa hắn, đá ta ra khỏi nhà.” Đinh Nghiêu xụ mặt nói.
“Ngươi lừa hắn cái gì?” Ta tò mò hỏi.
“Mấy ngày liên tục, ta cùng model ra ngoài ăn cơm, lại nói với hắn là đang công tác, sau đó hắn biết được, liền đem ta đuổi ra ngoài.”
“Cho ngươi đáng đời!” A Lực hừ lạnh.
“Ta là designer cùng model ăn một bữa cơm cũng coi như trong phạm vi công việc a.” Đinh Nghiêu biện bạch.
“Vậy cũng cần liên tiếp vài ngày? Ta nghĩ ngươi nhất định nói với hắn đang công tác trong phòng làm việc, chẳng lẽ các ngươi ăn cơm trong đó chắc?” A Lực không tin, liếc mắt.
Sự thật được phơi bày, Đinh Nghiêu trợn mắt vừa định mở miệng nói lại bị ta cắt ngang: “A Lực, ngươi đừng hung hăng như vậy a. Ngươi chưa từng nghe qua một câu sao? ‘Telling lie is a fault in a boy, an art in a lover, an accomplishment in a bachelor, and second-nature in a married man’” Ta pha trò. ( nói dối là sai lầm của một chàng trai, là nghệ thuật của tình nhân, là kỹ năng của một người đàn ông độc thân và là bản năng thứ hai của một nam nhân đã kết hôn).
Vừa nghe vậy Đinh Nghiêu cười hì hì nói: “Nói như vậy ngươi cũng từng lừa gạt Thạch Diễn nhà ngươi?”
“Liên quan rắm gì tới ngươi!” Ta lườm hắn một cái.
“Người lừa ta cái gì? Thân ái.” Phía sau truyền đến một giọng nam âm trầm, “Ta vừa đi WC trở về liền nghe thấy có người nói ngươi gạt ta?”
“Đừng nghe hắn nói lung tung! Hắn với người yêu cãi nhau liền muốn châm ngòi chúng ta.” Kéo hắn ngồi xuống, ta lại lườm Đinh Nghiêu.
“Đúng vậy, đúng vậy, ta bây giờ xem không vừa mắt nhất chính là người khác hạnh phúc, các ngươi cũng đừng ở trước mặt ta buồn nôn a!” Đinh Nghiêu nháy mắt với ta, ý muốn nói buông tha ta lần này.
Khóe mắt ta liếc qua, ánh mắt sáng lên, nói nhỏ với Đinh Nghiêu: “Này, Tịch Minh đến đây, nói vài lời hay đi.” Ta cũng không thiếu nợ ngươi.
Đinh Nghiêu lập tức chuyển sang bộ dáng đau khổ, trút rượu, lớn tiếng nói: “ Ai, dạo này có show diễn nên khá bận rộn, ta lừa hắn chẳng qua là không muốn hắn suy nghĩ thôi! Lòng ta bị hắn chiếm lấy trọn vẹn, từ lâu chứa không được bất kỳ thứ gì khác, làm sao có thể đi ra ngoài lêu lổng a?! Yêu hắn, thương hắn còn không đủ! Các ngươi thử nói xem, ta làm sao có thể làm chuyện có lỗi với hắn?!”
Nhìn hắn giả bộ bộ dáng nam diễn viên bi thương đến muốn khóc trong tiểu thuyết tình cảm ta thật sự rất muốn cười.
Sau đó càng nói càng thái quá, khi nghe hắn nói đến: “Thương Sơn vi chứng, Nhĩ Hải vi bằng(*), tình yêu của ta đối với hắn trời đất thấu hiểu! Hắn là trời ta là đất, trời là vung, đất là đáy , có vung có đáy mới là trọn vẹn, sao ta có thể tách lìa hắn được?!”
Cuối cùng ta nhịn không được, xoay người ôm lấy Thạch Diễn, ghé vào trên vai hắn cười.
Thạch Diễn phối hợp ôm lấy thân hình đang run rẩy của ta, vỗ nhẹ lưng ta nhịn cười nói: “Huyền, ngươi cảm động mà khóc sao? Ngoan, đừng khóc.”
Ta chỉ có thể thở phì phò nói: “Ta thật sự là quá cảm động!”
“Các ngươi đang diễn cái gì a?” Thanh âm lạnh lùng vang lên ở bên tai chúng ta.
“Minh! Sao ngươi lại tới đây?” Đinh Nghiêu giả bộ như rất kinh ngạc.
“Vừa tới, biết sai rồi sao?” Gương mặt thanh tú nhã nhặn của Tịch Minh vẫn lạnh như băng.
“Ta biết sai rồi!” Vẻ mặt hoàn toàn hiểu ra.
“Ngươi cùng ai ra ngoài ăn cơm ta không để ý, ta tin tưởng ngươi, chỉ cần ngươi không lừa ta là được rồi.”
“Ta thề ta sẽ không lừa ngươi nữa, nếu có lần sau ta ra khỏi nhà sẽ bị xe tông chết….”
“Được rồi được rồi.” Tịch Minh cắt ngang hắn, “Về nhà đi, buồn ngủ muốn chết.”
“Được.”Đinh Nghiêu cười rất hạnh phúc, “Biết ngay là không có ta ngươi không ngủ được.”
“Huyền, Thạch Diễn, lần sau tán gẫu a.” Tịch Minh hướng chúng ta gật đầu, đã bị Đinh Nghiêu lôi về ân ái.
“Được, tạm biệt.”
****************************************
“Huyền, ngươi nói thật ngươi đã bao giờ lừa gạt ta chưa?”
Giọng nói mệt mỏi giống như buồn ngủ.
“Này, muốn ngủ về phòng mà ngủ.” Ta nghiêng người nằm trong bồn tắm đẩy đẩy cái tên đang nằm úp sấp kia.
“Ta không muốn ngủ. Ngươi đứng đánh trống lảng.” Hắn thật mạnh ngẩng đầu lên, “Nói, ngươi có từng lừa ta hay không?”
“Ngươi bị bại não a! Rảnh rỗi quá lại muốn cãi nhau phải không!” Ta trợn mắt lườm hắn.
“Nghe giọng điệu của ngươi, ngươi nhất định đã từng lừa gạt ta!” Hắn uy hϊếp nheo mắt lại.
“Lừa ngươi cái đầu ấy!” Ta tức giận nói.
“Này, ta nói nếu ngươi gạt ta, thì tốt nhất gạt đến cuối cùng biết không, đừng lộ ra dấu vết khiến ta biết được.” Hắn xoay người chà xát cánh tay.
“Nghe giọng điệu của ngươi, có phải ngươi từng đem ta lừa đến cuối cùng? Một chút dấu vết cùng chưa lộ ra a?” Ta cũng nheo lại mắt.
“Ta nào có, ngươi đừng oan uổng ta.” Chuyển sang chà xát cánh tay khác.
“Không có phải không? Vậy vì cái gì ngươi không dám nhìn ta!” Ta nện tay xuống mặt nước, bắn tum tóe một đám bọt.
“Ta sợ nhìn ngươi nhiều quá, ngày mai ngươi lại không đi làm được.” Hắn nghiêng đầu vẻ mặt cười tà.
“Đừng có lấy cớ!” Ta đứng lên, từ trên cao nhìn xuống, chỉ tay vào hắn, “Ngươi thành thật khai ra cho ta! Thành khẩn thì khoan hồng, kháng cự thì nghiêm trị!”
“Khoan hồng thì thế nào? Mà nghiêm trị thì lại thế nào?” Ánh mắt hắn mở to, chớp chớp, hết nhìn trên lại liếc dưới.
“Quả nhiên ngươi đã lừa gạt ta!” Ta đẩy ra cánh tay đang vươn tới của hắn, “Xem ra không dùng gia pháp ngươi sẽ không chịu khai!”
“Gia pháp?” Hắn lại hứng thú dạt dào hỏi.
“Ngươi lại đây cho ta!” Trước tiên bước ra bồn tắm, đi đến phòng ngủ.
“Nằm lên đó!” Ta quay đầu nhìn hắn rồi chỉ hướng chiếc giường kingsize.
“Nga!” Cười đến hưng phấn rồi nằm lên giường.
Cũng không biết là ai nói, thời điểm mà nam nhân khó che dấu bí mật nhất chính là khi nằm trên một chiếc giường mềm mại.
Ta cũng bò lên giường cúi đầu nhìn xuống cái kẻ đang trong trạng thái cá nằm trên thớt: “Ta cảnh cáo ngươi, ngươi nếu dám động đậy một chút thôi, chúng ta liền chia tay!”
“Nga.” Giọng điệu giống như phi thường chờ mong.
Sau đó, ta nằm lên hắn, vừa hôn vừa nhắc nhở: “Không cho phép nhúc nhích!” Đầu tiên là ánh mắt thâm thúy, sống mũi thẳng tắp, đôi môi mỏng khêu gợi, “Không được vươn đầu lưỡi!” Ta bóp cổ hắn.
Ác ý cọ xát phía sau cổ, biết đây là một trong những nơi mẫn cảm của hắn, hai tay lướt nhẹ ở hai bên cạnh sườn, khiến cả người hắn run mạnh. Một chân không ngừng ma xát với chân hắn, nhưng lại luôn cố ý tránh đi cái địa phương quan trọng kia.
Rồi sau đó, ta cảm giác có cánh ta sờ soạng trên lưng ta. “Ta nói rồi ngươi động đậy một chút là chia tay!”
“Không được, ta không dừng lại được.” Thở hổn hển, bị *** mê loạn, nghiêng người đem ta đặt ở dưới.
“Nếu ngươi không nói ngươi gạt ta cái gì, hôm nay ta sẽ không cho ngươi như nguyện!” Hai tay đẩy ngực hắn, không cho hắn thực hiện.
“Ta chưa từng lừa gạt ngươi! Thật sự thật sự! Ta thề!” Hắn vội la lên.
“Ta không tin!”
“Được rồi, thứ hai tuần trước có nữ đồng nghiệp hẹn ta ra ngoài, ta nói dối ngươi là đi gặp khách hàng, nhưng mà ta đi là để từ chối cô ta! Ngươi phải tin tưởng ta!”
“Còn gì nữa?” Ta nhấc chân cọ cọ đùi hắn.
“Được rồi, được rồi, cuối tuần trước, ta tiếp nữ khách hàng Nhật Bản một ngày gạt ngươi ta gặp ông tổng ở công ty, nhưng mà chuyện này là ta bất đắc dĩ a, cô ta là khách hàng lớn của ta, mặc dù muốn phát triển quan hệ với ta, nhưng bị ta trực tiếp khước từ !”
“Còn nữa không?” Ta ấn ấn lão nhị đang vểnh cao của hắn.
“Không có ! Thật sự
thật sự!” Thề thốt hứa hẹn.
“Ngươi thực sự không ở bên ngoài ăn vụng?” Ta trừng hắn.
“Làm sao có thể như thế ?! Ta rất truyền thống! Chuyện quan hệ nếu không có tình yêu ta thà tự mình giải quyết!” Hắn kêu to.
Ta cười khẽ: “Ta tin tưởng ngươi, nhưng mà về sau cùng nữ nhân ra ngoài thì cứ đi, đừng nói dối ta, biết không?”
“Được được được! Chỉ cần ngươi không suy nghĩ nhiều!” Ta buông tay, hắn liền khẩn cấp đè ép xuống. Kỳ thực ta cũng sắp không nhịn được, nhưng ít ra cũng đỡ hơn so với hắn.
…..
“Này, hình như lúc đầu là ta hỏi ngươi có từng lừa ta hay không thì phải.” Thanh âm sau khi làʍ t̠ìиɦ trở nên khàn khàn.
“Đừng lải nhải! Buồn ngủ muốn chết!” Vùi đầu xuống cái gối.
“Ta cũng khai rồi, ngươi cũng nên khai ra a!” Hai cánh tay không an phận sờ loạn trên lưng ta.
“Không có thì ta khai cái rắm a!” Buồn bực lắc lắc thân mình.
“Ngươi có nói không?”Lật qua người ta, vùi đầu vào trước ngực ta gặm cắn.
“Nói với ngươi cái đầu! Tóm lại ta cũng rất truyền thống! Được chưa ?!”
“Ha ha, ngày mai còn phải đi làm, ngủ đi!” Cảm thấy mỹ mãn đem ta ôm vào trong ngực.
“Ngươi người này…” Cười cười, tìm cái từ thế thoải mái nhất.
“Huyền, tình yêu của ta đối với ngươi, nhiều như sao trên trời, như cá dưới nước, như chuột dưới ngầm, nhiều như lông trên người ta vậy!” Hắn thì thào thì thào.(O_o)
“Ân, ta cũng vậy.” Mỉm cười ngọt ngào, ta rơi vào trong mộng.
Tình yêu tựa như một áng văn tuyệt diệu khiến con người ta say mê nhưng đồng thời cũng khó có được, có người tận lực tìm kiếm theo đuổi cả đời, được đến cũng chỉ là mạo hợp thần ly, đồng sàng dị mộng(*). Nếu có thể may mắn có được tình yêu, sao lại không hảo hảo quý trọng như trân bảo? Lời nói dối không ác ý, ngẫu nhiên nói cũng không sao……
——————————————————————
-Thương Sơn vi chứng, Nhĩ Hải vi bằng(*): Thương Sơn (tiếng Trung: 苍山; bính âm: cáng shān) còn gọi là Điểm Thương Sơn (点苍山), là một dãy núi dài khoảng 50 km, rộng khoảng 20 km, ở phía tây huyện cấp thị Đại Lý, tỉnh Vân Nam, Trung Quốc. Phía đông của nó là hồ Nhĩ Hải.
Hồ Nhĩ Hải (tiếng Trung: 洱海, ěrhǎi) trông giống như một cái tai. Nó là một hồ trên núi cao ở miền tây nam Trung Quốc, trong địa phận tỉnh Vân Nam, cách Côn Minh khoảng 265 km (165 dặm) về phía tây tây bắc, tính theo đường chim bay. Hồ Nhĩ Hải còn được biết đến dưới tên gọi Diệp Du Trạch, Côn Di Xuyên, Tây Nhị Hà trong thời kỳ cổ đại. Nó là một trong số 16 hồ thuộc khu bảo hộ tự nhiên cấp quốc gia của Trung Quốc.
=>Ý được dùng trong đây là hai thứ to lớn này làm bằng chứng cho tình yêu của bạn Nghiêu đối với bạn Minh.
– Mạo hợp thần ly(*): bằng mặt không bằng lòng ý là bên ngoài hợp mà trong lòng lại xa cách, không thành tâm với nhau.
– Đồng sàng dị mộng(*): cùng sống chung, làm việc với nhau nhưng tính toán suy nghĩa khác nhau ý ở đây là không một lòng với nhau.