Chương 2: Đi Công Tác
32 thụ 1 công“Tuần tới ta phải đi New York công tác”. Hơi thở ấm áp nhẹ phả bên tai.
“Bao lâu?” Ta tựa vào trong ***g ngực hắn xem TV. Sớm đã quen, làm Marketing đi công tác là chuyện cơm bữa.
“Chắc khoảng gần một tháng”.
“Nga, sớm một chút trở về”. Ta trả lời. Mắt vẫn chăm chú vào bộ phim truyền hình Đa giác tình yêu.
“Sao ngươi phản ứng như vậy a? Lúc ban đầu ta phải đi công tác ngươi dường như bị đánh mất hồn vậy. Bây giờ cho dù là quen rồi, ít nhất cũng nên thể hiện một chút lưu luyến không rời thôi!” Người đằng sau không vừa lòng mà ghì chặt thắt lưng của ta.
“Được rồi, ta rất lưu luyến ngươi a ~~~~~”. Đáp một câu, lại tiếp tục dán mắt vào nam diễn viên si tình.
“Ngươi, cái tên này, có lệ cũng không cần rõ ràng như vậy”. Hơi thở âm trầm tối tăm từ đằng sau truyền đến.
“Vậy ngươi muốn thế nào? Ôm ngươi khóc lóc một hồi, van xin ngươi đừng đi?” Thừa lúc thời gian quảng cáo, ta lại đáp một câu.
“…Ngươi tới tiễn ta!” Cả khuôn mặt chôn ở bả vai ta cọ xát không ngừng.
“Tuần sau ngươi đi hôm nào?” Ta nắm lấy cánh tay quấn ở bên hông.
“Thứ ba”.
“Ta phải đi làm”.
“Xin nghỉ”.
“Cút! Ngươi phải làm việc ta không cần làm việc sao!” Vỗ xuống cánh tay ghì đến ta sắp chết ngạt.
“Ngươi nghỉ làm, ta nuôi ngươi”.
“Thối lắm! Ta cũng không phải là ăn bám. Huống chi tiền lương của hai chúng ta xấp xỉ, vì sao ta phải để ngươi nuôi?” A, TV bắt đầu rồi.
“…Ngươi thực sự không tới tiễn ta?” Giọng nói chuyển sang đáng thương hề hề.
“Không tiễn”. Nữ nhân này cũng quá ngu dốt đi, bị lừa ba lần còn chưa đủ sao!
“Không tiễn phải không, được, đi ngủ!” Vươn tay đoạt lấy điều khiển trong tay ta tắt luôn TV.
“Thần kinh! Ngày mai là cuối tuần, ngủ sớm như vậy làm gì?” Ta giơ tay muốn đoạt lại điều khiển, lại bị hắn tránh đi.
“Ngày mai có việc, đi ngủ sớm một chút!” Ném điều khiển đi hắn cúi xuống ôm lấy ta bế đi hướng phòng ngủ.
“Ngày mai có cái rắm việc a! Ta còn chưa xem hết đâu!” Ta giãy dụa.
“Ba cái phim truyền hình có cái gì hay a! Bộ dáng nam diễn viên còn không đẹp bằng ta đâu!” Ngang ngược đem ta bế lên giường, vươn chân gác lên bụng ta, khiến ta không thể động đậy.
“Con mẹ nó, ngươi phát sốt sao?!” Ta khó khăn mới giơ được chân lên đá cho hắn một phát.
“Ngoan, ngủ đi, ngày mai còn phải dậy sớm mà”. Giống như lừa trẻ con nhẹ nhàng vỗ ta.
“Ngủ cái đầu ngươi! Sớm như vậy ai mà ngủ được a!” Trong bóng tối ta trợn mắt nhìn hắn.
“Ngủ không được? Ha ha , ta hiểu ý ngươi…” Nói xong trong bóng đêm hắn vô cùng chính xác hôn lên môi ta.
************************
“Huyền, dậy thôi”. Có người không ngừng gọi ta.
“Cút ngay!” Trở mình một cái, tiếp tục ngủ.
“Nếu ngươi không dậy, ta sẽ khiến ngày mai ngươi không thể đi làm!” Uy hϊếp rất có tác dụng.
“Rốt cuộc là ngươi muốn cái gì hả!” Ta gào lên, nhưng mắt vẫn nhắm.
“Chúng ta tới sân bay”. Hắn bắt đầu vội vàng mặc quần áo giúp ta, vừa đẩy vừa ôm đưa ta dẫn vào phòng tắm.
Chờ tới khi tinh thần ta hoàn toàn tỉnh táo lại thì cơ thể đã ngồi trên xe chuẩn bị đi sân bay.
“Đi sân bay làm gì? Đón bạn bè của ngươi?” Vuốt vài lọn tóc bị gió thổi loạn, hỏi người đang lái xe.
“Không phải. Nếu ngày kia ngươi không thể tiễn ta, vậy ngươi liền coi hôm nay giống như ngày kia ở sân bay tiễn ta đi.”
Ta há to miệng, nhìn người ngồi sau vô-lăng bằng ánh mắt không thể tin.
“Ngươi phát sốt thật rồi sao?” Vừa mới sáng ra nổi điên cái quái gì!
“Ta chỉ là muốn cảm nhận lại cái cảm giác trước kia ngươi lưu luyến không rời tiễn ta lên máy bay mà thôi!”
“Cảm nhận cái đầu ngươi! Quay xe về, đi ngủ!” Nếu không phải hắn đang lái xe ta thật sự đã đánh hắn.
“Cũng sắp tới rồi mà!” Hắn đạp chân ga phóng đi hướng sân bay, ai không biết còn tưởng bọn ta thật sự đang vội vàng muốn lên máy bay.
“Được rồi, ta chỉ tiễn tới đây, phía sau là cửa vào, ngươi đi đi thôi”. Ta xoa xoa mắt nói lời thoại.
“Ngươi nghiêm túc một chút có được không”. Hắn chịu không nổi nói.
“Ngươi còn muốn thế nào, chẳng lẽ phải hôn tạm biệt?” Tuy rằng buổi sáng lưu lượng người đi lại không nhiều, nhưng cũng không phải ít a.
“Ít ra cũng phải giống lần đầu tiên nói vài câu ngươi sẽ nhớ ta như vậy”. Hắn chăm chú nói.
“Được rồi, được rồi…”. Ta cố gắng nhớ lại mình đã nói những gì trong lần đầu tiên tiễn hắn.
Nhìn bộ dạng chăm chú lắng nghe của hắn, ta khụ hai tiếng bắt đầu: “Diễn, ở bên ngoài ngươi phải chăm sóc chính mình thật tốt a! Công tác xong rồi trở về sớm một chút biết không! Ta sẽ rất nhớ ngươi! OVER”
“Hết, hết rồi?” Hắn trừng mắt nhìn ta: “Vừa bắt đầu đã hết rồi?”
“Ngươi còn muốn thế nào?!” Ta nghiến răng, xung quanh đã có vài người chú ý tới chúng ta, hai người đại nam nhân đứng tại chỗ này không biết đang làm cái gì!
“Ngươi vẫn chưa nói yêu ta mà!” Ở một số phương diện hắn cố chấp vô cùng!
“Hảo hảo, ta yêu ngươi, rất yêu rất yêu ngươi! Ngươi không ở bên ta sẽ nhớ ngươi muốn chết! Được rồi a!” Ta mệt mỏi nói.
“Ân, Huyền, ngươi cũng phải bảo trọng, một ngày ba bữa phải ăn đủ, không được mang công việc về nhà làm, nếu rất nhớ ta hay nhàm chán thì đi tìm bọn A Lực, Ngụy Hoàn chơi đi. Nhưng nếu có nam nhân lạ nào tới gần, ngươi nhất định không cần để ý tới hắn, biết sao? Đương nhiên ta cũng sẽ vì ngươi mà thủ thân như ngọc, không ở bên ngoài ăn vụng đâu. Ngươi yên tâm đi!…” Lải nhải lẩm bẩm một đống.
“Đi nhanh đi, đi nhanh đi”. Ta hướng hắn khua khua tay.
“Ta sẽ cố gắng trở về sớm nhất có thể!” Bắt đầu thề thốt hứa hẹn.
“Cút đi,
cút đi”. Ta tiếp tục khua khua tay.
“Ngươi phải ngoan ngoãn ở nhà chờ ta đấy!” Cẩn thận từng tí một.
“Ngươi đi chết đi cho ta!” Không nhịn được nữa, ta xoay người đi hướng lối ra.
“Huyền, đợi ta một chút!”
******************************************
“Uy, ngươi có cần như thế không. Sáng hôm nay mới đi, bây giờ ngươi đã nhớ hắn?”
“Buổi sáng dậy, ta nhìn tờ giấy hắn lưu lại mới biết, hôm nay là kỉ niệm ba năm ngày chúng ta gặp mặt” Trách không được liên tiếp vài ngày điên điên khùng khùng, nhất quyết muốn ta đi tiễn hắn.
“Hắn còn đưa cho ngươi cái gì? Có quà gì không a?” A Lực nhiều chuyện hỏi.
“Có a, tất cả đều chui vào bụng ta, một bữa sáng mà thôi”. Lắc lắc ly rượu, nhấp một ngụm nhỏ.
“Thật không thể tưởng tưởng nổi tên Thạch Diễn kia cũng có thể nấu cơm a!” Ngụy Hoàn đột nhiên chen vào.
“A Huyền thật hạnh phúc a!” Tiểu Cát hâm mộ cười ngọt ngào nói.
“Chẳng lẽ ta đối với ngươi không tốt sao? Ngươi không hạnh phúc?” Ngụy Hoàn thối mặt hỏi.
“Ngươi đừng liên hệ lung tung được không?” Tiểu Cát đô đô miệng.
“Các ngươi đều hạnh phúc rồi a! Chỉ có mình ta cô đơn! Đừng có khoe ra trước mặt ta!” A Lực độc thân rất bất mãn.
Ngụy Hoàn và Tiểu Cát nhìn nhau mỉm cười, còn ta, lại nhớ tới cái tên không biết đang làm gì kia.
************************
Đi làm về đến nhà chợt nghe tiếng chuông điện thoại trong phòng, ta vội vàng mở cửa, nhảy lên sô pha cầm lấy điện thoại.
“Uy?”
“Có nhớ ta không?” Thanh âm từ bên kia đại dương truyền đến.
“Nhiều chuyện! Ngươi nhớ ta thì về sớm một chút đi”. Đi vào phòng tắm mở nước chuẩn bị.
“Ngươi đang làm gì?” Có lẽ nghe được tiếng nước.
“Mệt chết đi, tắm rửa thả lỏng một chút”. Dùng cổ kẹp điện thoại, khó khăn lắm mới cởi được quần áo.
“Thật muốn tắm cùng ngươi a!” Hắn cảm thán.
“Ngươi đang làm gì?” Bước vào bồn tắm, ta thư thích khẽ ngâm một tiếng.
“Please, ngươi đừng phát ra thanh âm như thế được không? Mười phút sau ta phải đi gặp khách hàng, ngươi muốn ta trễ giờ a!?”
“Ha ha, ngâm mình trong nước rất thoải mái a, ân…ngô…a……” Ta đột nhiên nổi lên ý định chơi khăm hắn.
“ Uy uy uy! Ngươi đừng trêu chọc ta!” Giọng nói đã hơi bất thường.
“Ta trêu chọc ngươi cái gì, thực sự là rất thoải mái a, ngày hôm qua chúng ta còn tắm cùng nhau mà, ngươi không phải cũng nói rất thoải mái? Quên rồi sao?” Bởi vì cứ tắm cứ tắm, tắm rồi lại “làm”.
“……………..Thực sự không quên được bộ dáng quyến rũ của ngươi khi ở trong nước………” Sắp thành công rồi.
“Ha ha…………” Tiếp tục phát ra vài tiếng rêи ɾỉ ám muội.
“Ngươi đúng là đồ chết tiệt! Ta phải đi gặp khách hàng! Gác máy!” Điện thoại “Đô” một tiếng liền ngắt.
Trước khi gác máy còn loáng thoáng nghe được hắn chửi thầm một tiếng, hiển nhiên ta đã thành công. Buông điện thoại cười thật to, ta nằm trong bồn tắm mát xa, nhắm mắt lại tưởng tượng bộ dáng quẫn bách của hắn. Hình như ta rất xấu xa, ha ha.
*******************************************************
“Quản lý Lâu, đường dây số 1”.
“Đến đây.”
“Xin chào, ta là Lâu Huyền” Bận rộn lật hồ sơ.
“Ha ha, bên ta bây giờ là buổi tối, Huyền thân yêu”. Tiếng cười đầy ác ý từ bên kia đại dương truyền đến.
“Về sau ngươi đến muộn sao?” Ta tò mò hỏi.
“Ngươi còn muốn hỏi! Phải đổi quần áo còn tắm lại một lần ngươi nói có muộn hay không?”
“Ha ha. Ta biết miệng lưỡi ngươi trơn tru, chắc chắn có thể thu phục đám người nước ngoài kia”.
“Đó là chuyện đương nhiên. Chẳng qua, thân ái, nghe nói ngươi có một cái hẹn đúng không?!”
“Ngươi muốn làm gì”. Ta cảnh giác.
“Những lời này nói mãi không chán sao?” Hắn cười đểu, nói câu chúng ta hay nói trước khi làʍ t̠ìиɦ.
“Vô dụng thôi. Chẳng lẽ ta không biết gác máy sao?”
“Ngươi sẽ không nỡ gác máy đâu”. Hắn cười hắc hắc.
“Ngươi thử xem ta có không nỡ hay không”. Thong dong gác điện thoại, kiểm tra lại tư liệu trước khi họp. Muốn đấu với ta? Hứ.
*********************************************
“Uy, bên này.” Ta chen chúc trong đám người đón máy bay, vẫy tay hướng người vừa bước ra.
“Hô, mệt chết ta. Thật muốn về nhà nhanh nhanh tắm rửa một cái.”
“Vậy còn đợi cái gì”. Đem hành lý để vào thùng xe, ta đưa hắn về nhà. Đợi hắn tắm xong, chỉnh lại đồng hồ sau, ta mỉm cười tiếp nhận cái mà hắn gọi là trừng phạt…