Chương 1: Cãi Nhau
31 thụ 1 công“A Lực, cho ta một ly Nikolaschika”.Nhàn nhã thoải mái ngồi trước quầy bar, liếc mắt nhìn hai người ngồi ở một bên.
“Ơ, không phải ngươi ngại phiền phức không thích uống loại này sao?” Nói là nói như vậy, nhưng gã Bartender (người pha chế) đẹp trai vẫn đưa cho ta một ly.
“Bỗng nhiên muốn uống”. Cầm lấy miếng chanh bọc đường trên ly rượu, đưa tới bên miệng, cắn một miếng, đợi trong miệng tràn ngập hương vị vừa ngọt vừa chua, lại một hơi uống hết Brandy trong ly. Đây là một loại cocktail được điều chế trong miệng. Trước kia ngại phiền không uống, nhưng ngẫu nhiên uống một lần cũng không tệ lắm.
“Các ngươi cãi nhau?”A Lực vươn lại đây vẻ mặt như kẻ trộm mà ở bên tai ta nhỏ giọng nói:“ Nam hài tử kia còn không quá hai mươi đi, trẻ hơn ngươi rồi, bộ dáng cũng khá thanh tú đấy, nguy cơ lớn a, ha ha”
“Nguy cơ cái rắm!” Ta trừng hắn một cái:“ Tiểu tử kia so được với ta sao?”
Nghiêng đầu nhìn thằng nhóc lẳиɠ ɭơ kia ghé vào trong lòng ngực nam nhân của ta.
“Nếu nói tư sắc đương nhiên không ai so được với ngươi” Vẻ mặt mị mị chăm chú nhìn ta rồi lại nói:“ Nhưng mà ngươi chưa từng nghe qua tuổi trẻ chính là vốn liếng sao không?”
“Tiểu tử ngươi có yên hay không! Ta thật sự già như vậy sao?” Ta cũng chỉ mới có hai mươi sáu mà thôi, ngay cả thời kỳ hoàng kim của nam nhân cũng còn chưa tới đâu!
“Ta cũng không nói ngươi già, ta chỉ nói người ta trẻ hơn ngươi mà thôi” Vô tội mà nhún nhún vai, tiếp tục quay đi phối rượu.
“Tiểu tử ngươi ít chọc giận ta!” Nheo lại mắt, lườm hắn.
“Hắc hắc, ta nào dám a. Chỉ là lâu rồi không thấy ngươi phát uy, rất hoài niệm mà thôi”
“Hừ, ta già rồi, có uy cũng phát không nổi, thực có lỗi đã khiến ngươi thất vọng ” Nhẹ nhàng đặt tay lên mặt bàn, lơ đễnh liếc nhìn sang bên phải. Con mẹ nó! Đồ lẳиɠ ɭơ ngươi dám sờ loạn?!
“Này, nếu ngươi không hành động, bọn họ sẽ đi ra ngoài thuê phòng đấy” Gã bartender đáng đánh mở miệng châm chọc.
“Vậy thì hãy để chúng ta mời bọn họ uống một ly đi” Tay không tự giác nắm chặt lấy chiếc ly.
“Được a, uống cái gì?”
“Slow comfortable screw up against the wall” (theo tiếng trung thì hẳn nghĩa là tính cơ khát đi)
“Ha ha………..Yes sir!” Cười to một tiếng, lại bắt đầu ra sức phối rượu.
Ta thề là ta không muốn đầu hàng nhanh như vậy đâu. Nhưng mà nhìn tới thằng nhóc lẳиɠ ɭơ kia thế nhưng dám sờ “nơi ấy” của hắn, thân thể liền tự động mà bước đi hướng tới bên đó.
“Mời ta uống rượu? Là ai?”
“Là ta” Nhìn về phía thằng nhóc lẳиɠ ɭơ, khẽ cười.
Thằng nhóc nhìn thấy ta mắt sắng rực lên, nhưng sau lại có vẻ rất tiếc nói:“ Thật ngại quá, ta đã có bạn”
“Phải không? Nhưng mà ta cũng không ngại mọi người cùng chơi” Cười nhìn kẻ ngồi bên cạnh vẫn đang chăm chú uống rượu.
“Ách?” Thằng nhóc dường như có chút giật mình:“ Thực xin lỗi, ta không thích thế”
“Vậy thật đáng tiếc” Ta có chút tiếc nuối nói:“ Thế thì chỉ có thể phiền ngươi đi đi”
“Ngươi nói cái gì?” Vẻ mặt thằng nhóc đầy nghi hoặc.
Ta kiên nhẫn giải thích:“ Ngươi đã không thích chơi cùng nhau, vậy thì để hai người chúng ta chơi a”. Khoác tay lên bả vai người ngồi cạnh:“ Ngươi liền uống ly rượu này giải khát đi”
“Ngươi là muốn tới quấy rối?” Thằng nhóc cũng không ngốc.
“Sao lại có thể nói là quấy rồi nào? Ta nghĩ bạn ngươi có lẽ sẽ đồng ý với ý kiến của ta”. Nói xong lại hướng bên cạnh nhích lại gần, cánh tay từ đằng sau luồn vào bên trong chiếc áo sơ mi đen nhẹ nhàng vuốt ve, cảm thấy hắn nhẹ run lên. Ta cười càng thêm sáng lạn.
“Diễn, chúng ta đi thôi” Thằng nhóc đưa tay muốn kéo người ngồi bên cạnh ta.
Một hồi lâu, nam nhân buồn bực ngồi uống rượu rốt cục mở miệng:“ Ngươi tránh ra.”
“Có nghe thấy không, bảo ngươi đi a”. Bộ dáng vênh váo hung hăng.
“Được thôi, một khi đã như vậy sẽ không quấy rầy”. Không để ý nhún nhún vai, ta rút tay về từ trong áo sơ mi. Trước khi đi còn dùng móng tay từ trên lưng nhẹ vuốt xuống, khiến cho hắn lại run .
Vừa lòng mà trở về, vừa lòng thấy còn chưa đi đã bị người nắm chặt cổ tay.
“Ta là bảo ngươi đi” Lời nói lạnh lẽo vô tình từ miệng nam nhân trong tay vẫn cầm ly rượu phát ra.
“Ngươi nói cái gì?! Thạch Diễn,ngươi đây là ý tứ gì?!” Thanh niên đúng là nóng tính, động một tí liền gào to lên.
“Cậu bé, ngươi còn không nhìn ra sao? Người ta vốn chính là một đôi, ngươi mau đi đi” A Lực bỗng nhiên nhô đầu ra nói.
“Đúng vậy đúng vậy, tiểu tử ngươi mới tới. Nơi này ai mà không biết hai người bọn họ là một đôi nha, nếu không ngươi cho là với diện mạo của hắn, tại sao lại không có ai tới gần?” Một nam tử cười rất thoải mái, khoác vai ta từ phía sau.
“Đúng vậy, Huyền chính là người yêu trong mộng của chúng ta, nếu không phải vì đối thủ là Thạch Diễn, chúng ta làm sao lại dễ dàng dừng tay?” Những người xung quanh bắt đầu ồn ào.
“Tiểu đệ đệ, đến ca ca bên này đi, tuy rằng ca ca ta không đẹp trai bằng Thạch Diễn nhưng bộ dạng cũng không đến nỗi nào, thế nào, đêm nay đi cùng ca ca đi”
“Ta không tên tiểu đệ đệ, ta là Lê Nguyên”
Thằng bé da mặt cũng mỏng, nói xong đỏ mặt đứng lên.
“Nga, là Tiểu Nguyên a, đến đến đến, đến các ca ca bên này”
Lê Nguyên nhìn nhìn chúng ta, cũng rất thoải mái đi hướng mấy nam nhân gọi hắn.
“Ngụy Hoàn, buông tay ngươi ra”. Ánh mắt thâm thúy nhìn chằm chằm cánh tay trên vai ta.
“Sách sách sách (chép miệng), thật sự là một nam nhân keo kiệt, Huyền ngươi như thế nào chịu nổi a!” Nói là nói như vậy, nhưng vẫn thả tay xuống dưới.
“Đúng vậy, ta cũng chịu không nổi”. Quệt miệng, vươn tay quàng lên cổ Ngụy Hoàn:“ Mặc kệ hắn, ta với ngươi vui vui, thế nào?”
Ngụy Hoàn nhanh như điện kéo xuống tay ta:“ Ngươi cũng đừng hại ta, ta còn không muốn chết nhanh như vậy”. Tránh qua một bên như muốn trốn.
“Chẳng giống nam nhân!” Ta rủa thầm.
“Ha ha, ta có giống nam nhân hay không chỉ cần Tiểu Cát nhà ta biết là tốt rồi, không phiền ngươi quan tâm”. Cùng với tiếng cười vang, xa xa bay tới một câu.
“Chán chết, về nhà” Vặn vặn cổ, thật tự nhiên bước về phía trước.
“Về nhà ai?” Thanh âm trầm thấp từ bên cạnh truyền đến.
“Đương nhiên là nhà ta, chẳng lẽ lại quay về nhà ngươi?” Ta lạnh lùng nói.
“Nhưng hôm nay ta mới mua một chiếc giường mới, có muốn đi xem thử không?”
Nghe vậy ta thiếu chút nữa trượt chân, dừng bước, quay đầu nhìn hắn:“ Ngươi muốn ta tới nhà ngươi cứ việc nói thẳng, đừng có lấy cớ”
“Được rồi, ta muốn ngươi tới nhà ta”
**********************
“Ngươi mua giường lớn như vậy làm gì? Cái cũ không phải còn rất tốt sao?”. Ta nhảy nhảy trên chiếc giường mới của hắn, độ mềm mại và lực đàn hồi rất tốt chẳng qua kích thước hơn quá lớn.
“Ta biết yêu cầu của ngươi đối với giường rất cao, vừa lúc hôm nay đi ngang qua, thấy từ Italy vừa nhập về liền mua” Cởϊ áσ, rút thắt lưng. (o_o)
“Ngươi muốn làm gì?” Ta nhìn cơ ngực và cơ bụng trần trụi của hắn mà lòng cảm thấy ngưa ngứa.
“Những lời này nói mãi không chán sao?” Ung dung kéo quần xuống lộ ra đôi chân thon dài.
“Nhưng mà chúng ta đã chia tay” Ta nuốt nuốt nước miếng, kiên trì nói.
“Vậy ngươi vừa rồi chạy tới quyến rũ ta làm gì?” Hắn toàn thân đã muốn trần trụi đi đến dồn ép ta.
“Quyến rũ ngươi?! Là ngươi tự mơ mộng hão huyền đi!” Hai mắt lưu luyến trên cơ thể trần trụi vừa hoàn mỹ vừa khêu gợi của hắn.
“Nga? Thì ra là ta hiểu sai, vậy ta vẫn là đi tìm tên tiểu tử vừa rồi đi”. Thế nhưng liền xoay người đi nhặt quần áo.
“Tốt! Đây mới là chủ ý của ngươi đi! Vừa rồi còn để cho hắn sờ nơi đó của ngươi! Ngươi là hỗn đản không giữ trinh tiết!” Ta rống giận.
“Ngươi đang ghen sao?” Xoay người lại cười tủm tỉm.
“Cái rắm mẹ nhà ngươi! Ta mà ăn dấm chua của ngươi?! Ta thao” (chỗ này bạn í chửi tục, ta để nguyên qt cho lịch sự). Nắm cái gối đầu ném vào hắn.
Hắn đón lấy cười đến càng vui vẻ:“ Khi mà ngươi khẩu thị tâm phi ngươi sẽ phát giận”
“Ngươi là đồ lợn chết! Đi ôm người khác đi!” Ta nắm gối đầu lại ném.
“Nếu ta thực sự đi, ngươi lại không đi tự tử?” Hắn vứt gối đầu xuống đi tới kéo ta.
“Thối lắm! Ta mà vì ngươi đi tự tử!? Kiếp sau đi! Cùng lắm thì thiến ngươi!” Bởi vì ta ngồi trên giường, hắn tới gần, ta vừa vặn cùng cái kia của hắn đối diện:“ Ta nói cho ngươi! Chúng ta chia tay! Thứ này của ngươi ít vểnh lên thôi!”. Ta vung tay chuẩn bị đánh xuống lão Nhị đang đứng thẳng của hắn. (O_O”)
“Ngươi đúng thật là không thể nói lý” Hắn bắt lấy cánh tay đang vung vẩy của ta:“ Vừa muốn chia tay với ta lại không cho ta chạm vào người khác, còn muốn thiến ta, chúng ta không có mối thù lớn như vậy đi”
“Sao lại không có? Trưa nay lúc ăn cơm ngươi dĩ nhiên mặc kệ ta mà cùng con hồ ly tinh ăn vận lộng lẫy kia đi rồi! Ta gọi ngươi ngươi cũng không về! Buổi tối còn dụ dỗ thằng nhóc lẳиɠ ɭơ đó! Còn cho hắn sờ soạng toàn thân trên dưới đầy đủ! Nếu ta không lại gần các ngươi chắc phải đi thuê phòng rồi đi!” Ta gào lên với tên hỗn đản phải chém ngàn đao đang đè trên người ta.
“Ta nói, nữ nhân kia là khách hàng của ta, ngươi gọi điện cho ta ta đang họp không thể quay về, thằng nhóc vừa rồi là chính hắn chạy tới, cũng chỉ hàn huyên vài câu thôi. Còn nữa ta cũng không cho hắn sờ loạn!” Nói xong hướng ta hôn xuống.
Sau đó tên đê tiện vô sỉ này liền sử dụng kỹ xảo đầy mình, khiến cho ta không còn cơ hội mở miệng. Lại một lúc sau, ta liền cảm thấy được chiếc giường mới nhập từ Italy về này thật đúng là không tồi………….