What? Tôi Trở Thành Chị Gái Tôn Ngộ Không?

Chương 7

“Sư phụ, những bản lĩnh đệ tử học được đều chỉ dùng để chạy trốn, đệ tự còn muốn học một môn nào đó có tính công kích sát phạt.”

“Tốt, cái con khỉ này, thôi thì sư phụ hôm nay dạy cho con Đấu Chiến Cửu Trọng, đây là loại quyền cước có tính công kích mạnh đầy hung hãn, khi con tu luyện đến tầng thứ chín còn có thể vượt qua giới hạn người thường mà tiến nhập vào thánh.”

Sau khi Tôn Ngộ Không nhớ kỹ khẩu quyết, Bồ Đề Tổ Sư liền biến mất không còn thấy bóng dáng đâu.

Lần thứ hai xuất hiện, ông ấy đã đến bên cạnh Tôn Dung: “Ra đây đi, nhà người đúng là chạy trốn mau đấy, làm lão già ta phải tốn chút công sức mới đuổi kịp ngươi.”

“Sư phụ, con chỉ lo lắng cho em trai mình.”

“Không sao, sư phụ tới đây là nói cho con biết, cái con khỉ kia đã học được bản lĩnh Thông Thiên, cũng không biết đây là họa hay là phúc nữa, còn con muốn học gì?”

“Đệ tử muốn học thuật cải mệnh, mong tổ sư ban ơn dạy bảo.”

“Cái thuật này tên là Thiên Hà Nghịch Lưu, là thuật nghịch chuyển thời gian đảo ngược âm dương, cả đời mỗi người chỉ có thể sử dụng ba lần, con có xác định là muốn học nó?”

“Xác định.”

“Thôi được rồi, ta sẽ dạy cho con thuật sửa mệnh này.”

Tôn Dung lĩnh ngộ thuật cải mệnh rất nhanh, trong lúc ngộ đạo, thân thể ẩn chứa thuật tạo hóa đột nhiên không chịu không chế của cô mà giải phóng ra bên ngoài.

Bồ Đề Tổ Sư vươn tay ra ngăn cách nó với thiên cơ, giọng ông nỉ non nói: “Tạo hóa thuật, thì ra biến số mà lão đạo nhìn thấy khoảng thời gian trước chính là người, kiếp nạn Tây Du gặp phải hai người cũng không biết là có thể thuận lợi tiến hành hay không nữa?”

“Đa tạ sư phụ.” Tôn Dung bừng tỉnh lại liền vội vàng thu hồi lại hơi thở của chính mình.

Bồ Đề Tổ Sư gật gật đầu rồi biến mất ngay.

Ngày kế tiếp, sau khi Bồ Đề Tổ Sư giảng kinh xong liền nói: “Tôn Dung, Ngộ Không, hai người các con đã tới đây học sáu năm rồi, hiện giờ cũng tới lúc xuống núi. Nhớ lấy, về sau nếu chọc phải tai họa gì không được nói sư phụ là ai.”

“Đệ tử ghi nhớ rõ.” Hai người dập đầu xong liền lui ra ngoài.

“Ngộ Không, em mau dùng Cân Đẩu Vân mang hai ta trở về, từ nay về sau chị sẽ không che giấu ở sau lưng em nữa, cứ giải thích với bên ngoài chị là sư tỷ kết nghĩa trong lúc bái sư học nghệ là được.”

Lúc tới mất cả mấy tháng, lúc trở về chỉ mấy hai nhịp thở là tới ngay Hoa Quả Sơn.

Đàn khỉ nhìn thấy Tôn Ngộ Không liền có chút xa lạ, lúc này có một con khỉ già đi ra: “Đại Vương, là ngài sao? Ngài rốt cuộc đã trở lại.”

[Không biết còn tưởng rằng tuổi thọ của cái con khỉ già này đã cạn từ lâu, hiện giờ ta lại có thể nhìn thấy sau lưng hắn ta có vâng hòa quang thuộc về phật, xem ra nó là bên Tây Thiên Giáo xắp xếp cài vào Hoa Quả Sơn.]

“Ta sao lại cảm thấy khỉ ở Hoa Quả Sơn đây thiếu đi rất nhiều?”

“Đại Vương không biết đấy thôi, khoảng thời gian gần đây, ở gần ngọn núi này có một cái hỗn thế ma vương chuyên bắt không ít khỉ bên ta, tên đó lấy đó làm kêu ngạo.”

[Xem ra Tây phương giáo đối với chuyện kiếp nạn Tây Du chuẩn bị vô cùng kĩ lưỡng, bố cục này dọn sẵn trước gần cả ngàn năm, hết thảy mọi chuyện đều nằm trong tầm kiểm soát của bọn họ, muốn tìm đường trốn tránh là rất khó khăn.]

“Xem ta đi thu thập cái tên hỗn thế ma vương.”