Trọng Sinh Vẫn Muốn Bên Em

Chương 1

Phẫu thuật thất bại, tôi không thể tỉnh dậy trên bàn mổ.

Linh hồn rời khỏi cơ thể, khoảnh khắc ấy, tôi nhìn thấy Giang Hoài, người luôn bình tĩnh và kiềm chế, quỳ bên giường bệnh, vừa khóc vừa lẩm bẩm: "Tri Ý, Tri Ý..."

À, hóa ra Giang Hoài có thể nói, chỉ tiếc là trước đây tôi chưa bao giờ kiên nhẫn nghe anh nói hết.

Hiện tại, anh lại đang ngồi đối diện tôi, lưng thẳng tắp.

Giang Hoài khẽ cụp mắt, hàng mi dày rợp phủ một lớp bóng râm trên mí mắt.

Đôi tay thon dài trắng nõn đang thoăn thoắt dùng dao nĩa cắt bít tết thành những miếng vừa ăn.

Tôi nhìn anh.

Tôi vẫn như còn cảm giác được tứ chi vô lực, bộ não thì đau nhức vì hóa trị, dần dần mới khởi động lại được

"Giang Hoài..."

Tôi mở miệng, vô thức gọi tên anh.

Anh vừa lúc ngẩng đầu lên, nhìn thấy khẩu hình của tôi, khựng lại một chút, một bên đưa miếng bít tết đã cắt xong đến trước mặt tôi, một bên nhìn tôi bằng ánh mắt dò hỏi.

Ánh mắt mơ hồ của tôi va vào đôi mắt trong trẻo lạnh lùng của anh, giống như ánh mắt anh nhìn tôi mỗi lần trong một năm kết hôn sắp tới.

Như một người vô tình.

Tôi lắc đầu, nhét miếng bít tết anh cắt vào miệng.

Cảm thấy mình cuối cùng cũng được ăn thức ăn tử tế sau vài tháng ăn cháo loãng ở kiếp trước.

Giang Hoài bỏ bộ dao nĩa xuống, gõ văn bản vào trong điện thoại rồi đưa tôi xem.

"Thêm hai món nữa không?"

Tôi liếc nhìn thức ăn trên bàn, tinh tế cao cấp nhưng quả thực khẩu phần rất ít, không đủ cho tôi ăn.

Vì vậy, tôi gật đầu dứt khoát, cầm lấy máy tính bảng gọi món để thêm món.

Dù sao tôi quyết định đây cũng là lần cuối cùng tôi lừa Giang Hoài.

Sống lại một lần nữa, từ giờ trở đi, tôi chỉ còn sống được không quá một năm ba tháng nữa.

Lần này sẽ không hãm hại Giang Hoài nữa.

Coi như là Hứa Tri Ý thức tỉnh lương tâm.

Tôi ăn ngấu nghiến thức ăn, nhất thời không biết nói gì với Giang Hoài.

Kiếp trước, dù đã kết hôn một năm, tôi vẫn chưa bao giờ học ngôn ngữ ký hiệu vì Giang Hoài.

Giao tiếp hàng ngày hầu hết qua tin nhắn WeChat.

Bình thường hai người ở nhà cũng bận rộn với công việc riêng, không có nhiều chủ đề chung.

Nghĩ lại, ban đầu tôi có thể lừa Giang Hoài đi kết hôn quả là một điều kỳ diệu.

Giang Hoài sắc mặt lạnh lùng, cũng không chủ động nói chuyện với tôi, chỉ cần ánh mắt tôi lướt qua đâu, anh đều có thể chính xác đưa thứ tôi cần đến trước mặt.

Ăn xong, tôi lái xe đưa anh về nhà, sau đó dựa theo trí nhớ về nhà mình.

Cũng không thể coi là nhà mình, tôi chỉ là đứa trẻ mồ côi sống nhờ ở nhà cậu mợ.

Trước khi kết hôn với Giang Hoài, tôi đã sống trong tầng hầm nhà cậu mợ mười năm.