Sáng sớm, Thẩm Quân đúng giờ dậy nhưng vẫn muộn nhất nhà.
Trên bàn ăn, mẹ Thẩm, ba Thẩm và Thẩm Huân đã có mặt đầy đủ. Thấy Thẩm Quân đi xuống, bà Thẩm nở nụ cười hiền dịu vẫy tay gọi cậu.
"Tiểu Quân, mau lại đây với mẹ."
"Ba, mẹ, anh, chào buổi sáng ạ." Nói xong, cậu liền kéo ghế ngồi bên cạnh bà, để mặc bà xoa má, xoa tóc.
Ông Thẩm gật đầu với cậu.
"Nghe anh cả nói con bị chóng mặt? Để lát nữa Tiểu Huân đưa con đi khám."
Nói xong còn không quên chuyển cậu vài chục triệu.
Thẩm Quân nhìn tiếng tin nhắn ting ting của ngân hàng báo về, nhịn không được chẹp miệng ca thán. Hoá ra đây là cảm giác của con nhà giàu. Không cần lao động, chỉ cần có ba mẹ đủ giàu. Đến bây giờ cậu mới hiểu, hoá ra mấy bộ phim không hề diễn quá, mà chỉ đang trần thuật lại sự thật.
"Con cảm ơn ba." Khoé môi Thẩm Quân cong cong, càng làm cho khuôn mặt cậu nhu hoà hơn.
"Được rồi, ăn cơm đi." Thẩm Huân lên tiếng nhắc nhở, cũng tự nhiên gắp thức ăn cho cậu.
"Anh ơi, Thẩm Gia đâu?"
Cậu vốn tưởng Thẩm Gia ngủ dậy trễ hơn mình, nhưng đến một lúc vẫn chưa thấy bóng dáng cậu ta đâu, lòng nổi lên tò mò mà hỏi.
"Sáng sớm người đại diện của thằng bé gọi đến bắt nó đi thử vai, cơm sáng cũng chưa kịp ăn, không biết có nhịn đói không nữa." Giọng bà Thẩm pha chút không vui, đồng thời cũng có thương xót ẩn ẩn hiện lên.
Được bà Thẩm nhắc, cậu mới nhớ hình như nguyên chủ hiện tại cũng đang là diễn viên.
Khác với cậu là ca sĩ, thì nguyên chủ lại là diễn viên. Cùng trong giới nhưng số bộ phim mà cậu có mặt tham gia đếm trên đầu ngón tay, còn nguyên chủ thì mới trở thành nghệ sĩ khoảng bốn tháng, tài nguyên ra mắt còn chưa có chứ đừng nói đến tác phẩm gì.
Nhắc đến là sầu, Thẩm Quân không khỏi thở dài một hơi. Chỉ mong bản thân có độ nổi một chút rồi quay lại với con đường làm ca sĩ. Hiện tại, vì không có độ hot, cậu phải nghe theo sắp xếp của người đại diện và công ty 100%. Họ bảo cậu đóng phim thì chắc chắn cậu phải đóng phim, không có cơ sở để cãi, hợp đồng cũng đã cấp ký xuống.
Thẩm Quân buồn buồn nhìn bát cơm ú ụ rau thịt của mình, lại không biết có ba ánh mắt đang theo dõi.
Cậu giây trước vẫn đang cười cười, giây sau thì xụ mặt xuống không khỏi khiến ba người liếc mắt trao đổi, đồng thời cũng nhớ ra Thẩm Quân cũng là một diễn viên nhưng chưa có tiếng, lòng không khỏi nghĩ sâu, cho rằng cậu đang so sánh bản thân với Thẩm Gia.
Vì không muốn cậu bận tâm đến chuyện này, Thâm Huân liền lên tiếng.
"Phía dưới nhà mình có công ty giải trí, dù trong giới không lớn bằng Hoa Vạn nhưng cũng coi như có tài nguyên. Em đừng nghĩ nhiều, muốn tài nguyên thì nhà mình sẽ sắp xếp."
Nghe anh nói vậy, Thẩm Quân đánh mắt nhìn qua. Trước đó nghe nói Thẩm Gia nổi tiếng cũng có là vì Thẩm gia bảo hộ phía sau, bây giờ cậu cũng có miếng.
"Mau ăn cơm rồi đi khám, sau đó chúng ta sẽ tới công ty một chuyến.""
"Em ăn liền!"" Thẩm Quân nhanh chóng lùa cơm, chẳng mấy chốc bát đã thấy đáy. Ba người cứ vậy nhồi nhét thêm thịt rau cho cậu, khiến cho Thẩm Quân ăn phồng cả miệng, bụng cũng nhô lên một vòng nhỏ.
"Mọi người mà gắp nữa là con ăn bể bụng đó!"
"Ăn no mới có sức làm việc!" Ba miệng một lời thốt lên.
Bình thường Thẩm Gia không cho ai gắp thức ăn cho mình bởi vì cậu ta phải giảm cân sao cho phù hợp, lại sợ béo không dám ăn nhiều. Nên khi thấy Thẩm Quân ăn ngon như vậy, mọi người cùng lắm không tự chủ được mà thích thú gắp thêm cho cậu. Nhìn cậu ăn cũng thấy vui vẻ.