"Đừng nhìn nữa, nho rửa xong rồi, lại đây ăn đi." Giọng nói của Khúc Hoài đột nhiên vang lên sau lưng.
Tôi quay đầu lại. Anh ấy bưng đĩa trái cây, đứng ở ban công nhìn tôi. Ánh mắt lướt qua ván trượt tuyết, rồi không nhìn thêm nữa.
Ánh mắt tôi dừng lại trên chân trái của anh ấy. "Khúc Hoài, anh là vận động viên à?"
Khi hỏi câu này, tim tôi đập thình thịch. Mỗi một chữ nói ra, đều mang theo sự dè dặt.
Khúc Hoài khẽ gật đầu: "Trước đây từng là." Giọng điệu bình thản, vẻ mặt không gợn sóng.
Anh ấy vỗ vỗ chân, cười nói: "Sau này bị què rồi, thì không còn là nữa."
"Nhưng cũng không sao, không quan trọng, đều là chuyện quá khứ rồi."
Một nụ cười theo lời nói của anh ấy hiện lên khóe mắt. Nhàn nhạt, một thái độ thờ ơ.
Nhưng thật sự là vậy sao?
Mắt tôi như phủ một lớp sương mù. Anh ấy đang nói dối.
Tôi nhớ vẻ mặt của anh ấy khi xem trực tiếp trận đấu hôm đó.
Không cam lòng, cô đơn.
Nếu như trước đây cái chân đó lành lặn, thì anh ấy sẽ như thế nào?
Tự do vui vẻ lướt trên dải tuyết trắng xóa mênh mông sao? Hay là cảm nhận gió tuyết lạnh buốt, tận hưởng sự tự do bay lượn?
Mắt tôi không thể rời khỏi chân anh ấy.
Bỗng nhiên, anh ấy bước về phía trước vài bước, đến gần tôi hơn.
Tôi vừa ngẩng đầu lên, ánh mắt liền chạm thẳng vào ánh mắt của Khúc Hoài.
Anh ấy trầm giọng nói với tôi: "Mạnh Phồn Tinh, đừng dùng ánh mắt thương hại đó nhìn tôi."
"Cô như vậy, sẽ khiến tôi cảm thấy mình thật sự là một kẻ vô dụng."
"Tôi không thích cảm giác này."
Nụ cười trên mặt Khúc Hoài biến mất. Khoảng cách giữa chúng tôi rất gần. Gần đến mức bất kỳ một gợn sóng nào trong mắt anh ấy, đều rõ ràng in sâu vào tim tôi.
Lần đầu tiên, tôi nhìn thấy bóng dáng của sự tự ti trên người Khúc Hoài.
Tôi mỉm cười.
"Cô cười gì?"
"Cười anh chẳng hiểu gì về trái tim con gái cả."
Tôi đặt hai tay lên vai anh ấy. Anh ấy hơi sững sờ, định lùi lại. Nhưng bị tôi ôm chặt.
"Khúc Hoài, tôi không quan tâm anh có phải là người què hay không."
"Tôi đã nói với anh rồi, tôi thích anh, thích anh từ cái nhìn đầu tiên."
"Lúc tôi thích anh, chân anh đã như vậy rồi. Vì vậy, đối với tôi, quá khứ, hiện tại, tương lai, đều không quan trọng."
Vì tôi thích, là con người anh tỏa sáng dưới ánh hoàng hôn.
Là tâm hồn nhiệt huyết sôi trào của anh.
Khúc Hoài nhìn tôi. Tôi nhìn anh ấy. Ánh mắt nhìn nhau như vậy, quá trần trụi. Dùng mắt để giao tiếp với nhau, thì lời nói ra rất khó để mà không phải là lời thật lòng.
"Tôi nhìn chân anh, không phải vì thương hại anh." Tôi buông tay, vuốt ve ngực anh ấy. "Mà là tôi tò mò, muốn biết quá khứ của anh."
"Anh là người ở đâu, trước đây làm nghề gì, có sở thích gì, chân bị tật như thế nào..."
"Tất cả những điều này, tôi đều muốn biết. Nhưng mà..."
Tôi chọc vào vị trí trái tim anh ấy. "Anh không nói gì với tôi cả, tôi rất khó bước vào thế giới của anh."
"Không đến gần được trái tim anh, muốn làm gì đó để dỗ dành anh vui vẻ cũng không biết làm thế nào. Vì vậy, anh nói xem ngoài việc nhìn anh, tôi còn có thể làm gì?"
Khúc Hoài không trả lời. Anh ấy như mất hồn, trong mắt chất chứa rất nhiều cảm xúc.
Một lúc lâu sau, anh ấy mới mở miệng. "Mạnh Phồn Tinh, còn nhớ tôi đã nói cô không giống người khác không?"
Tôi gật đầu.
Anh ấy xoa đầu tôi như xoa đầu một chú mèo con, cún con. "Trước đây có rất nhiều người thích tôi, là vào lúc hào quang nhân sinh của tôi rực rỡ nhất."
"Nhưng cô thì khác, chúng ta quen biết nhau trong hoàn cảnh như vậy. Cô đã nhìn thấy dáng vẻ yếu đuối của tôi, cũng nghe thấy những lời bi quan chán nản của tôi."
"Một người hèn nhát u ám như tôi, cô vẫn có thể kiên định nói thích, kiên định nói với người khác tôi là bạn trai của cô."
Khúc Hoài thở dài một hơi. "Mạnh Phồn Tinh, gặp được cô là điều may mắn nhất đời tôi. Nhưng bây giờ tôi rất sợ..."
"Sợ cái gì?" Tôi hỏi dồn.
"Lúc đầu cô nói muốn hẹn hò với tôi, tôi cứ tưởng cô nhất thời cao hứng."
"Nhưng sau một thời gian bên nhau, tôi nhận ra cô nghiêm túc."
Anh ấy cười khổ. Điều này khiến tôi có một dự cảm không lành.
Anh ấy nhìn sang ván trượt tuyết bên cạnh, im lặng một lúc. Rồi nói tiếp: " Mạnh Phồn Tinh, dù là sự năng động, nhiệt tình hay là lòng tốt mà cô nhìn thấy ở tôi."
"Những điều này cô đều có thể thích, chỉ là đừng thích con người sở hữu những điều này, là tôi."
Tôi không hiểu. "Ý anh là gì?"
"Cô không tò mò tại sao nhà tôi không có d.a.o sao?"
Tò mò, sao lại không tò mò?
Tôi còn chưa kịp mở miệng, Khúc Hoài đã giải thích: "Tôi vứt hết rồi, tôi không có ham muốn sống tiếp, nhưng tôi vẫn luôn cố gắng sống."
"Nhưng dù vậy, cũng sẽ có lúc ý chí yếu đuối. Tôi không thể đảm bảo mình có thể kiên trì đủ lâu, cũng không muốn cô đau lòng, nên sợ mở lòng với cô."
"Mạnh Phồn Tinh, so với việc làm tổn thương cô trong tương lai, tôi thà chúng ta dừng lại ở đây."