Tôi ngồi bên giường, nhìn người đàn ông trước mặt có làn da trắng bệch, khuôn mặt thanh tú, rồi lại nhìn xuống chân trái của anh ấy. Trong đầu tôi bất giác hiện lên hình ảnh lần đầu tiên gặp anh ấy.
Khúc Hoài, người khiến tôi tin rằng trên đời này có tình yêu sét đánh.Tôi nhớ buổi chiều hôm đó, ánh hoàng hôn rựa rỡ nhuộm đỏ cả bầu trời. Một bà cụ đẩy xe bán cam nặng nhọc bước lên con dốc. Con dốc rất dài, độ dốc rất cao, bà cụ đi rất chậm.
Ngay khi tôi dựng xe máy điện định chạy đến giúp đỡ, một bóng người khác đã nhanh chân hơn tôi. Đó là một người đàn ông đi khập khiễng, chân trái dường như có vấn đề. Nhưng bóng lưng anh ấy không hề còng xuống, mà thẳng tắp như cây tùng.
Anh ấy đuổi kịp xe cam, cúi người xuống đẩy xe giúp bà cụ. Từ góc nhìn của người khác, tư thế anh ấy đi khập khiễng đẩy xe trông rất kỳ lạ. Người qua đường lục tục quay đầu lại nhìn anh ấy, chỉ trỏ bàn tán.
Tôi nghĩ anh ấy có thể cảm nhận được những ánh mắt dò xét không thiện cũng chẳng ác ý đó. Nhưng anh ấy không hề phản ứng, chỉ cúi đầu bước tiếp.
Đến đoạn đường bằng phẳng trên đỉnh dốc, bà cụ bán cam nắm chặt tay anh ấy bày tỏ lòng biết ơn, rồi lại nhiệt tình dúi vào tay anh ấy một túi cam đầy.
Bà cười, anh ấy cũng cười, nụ cười rạng rỡ như ánh mặt trời.
Anh ấy nhìn theo bà cụ rời đi, rồi quay đầu lại, bước chân khập khiễng. Dần dần, anh ấy đến gần tôi hơn, tim tôi cũng đập nhanh hơn.
Cho đến khi lướt qua tôi, khóe miệng anh ấy vẫn còn vương lại nụ cười nhẹ. Tôi chưa bao giờ gặp ai có khí chất xuất chúng như vậy. Dù chân có tật, nhưng vẫn không che lấp được ánh hào quang của anh ấy.
Ánh mắt tôi dõi theo bóng lưng anh ấy, trái tim tôi cũng theo anh ấy mà đi. Tôi không khỏi thốt lên: "Hóa ra trên đời này thật sự có tình yêu sét đánh."
Vậy nên, một Khúc Hoài đã từng khiến tôi kinh diễm như vậy, một Khúc Hoài với nụ cười rạng rỡ như vậy, làm sao tôi có thể tin rằng anh ấy /t.ự//t.ử/?
Khúc Hoài mãi đến tối hôm sau vẫn chưa tỉnh. Bác sĩ và y tá đến kiểm tra anh ấy rất nhiều lần. Tôi nghe loáng thoáng họ nói, có lẽ bệnh nhân này ý chí sinh tồn rất yếu, là tự anh ấy không muốn tỉnh lại.
Điện thoại của Khúc Hoài cũng không hề có động tĩnh gì, điều này thật kỳ lạ. Theo điều tra của cảnh sát về thân phận của anh ấy, Khúc Hoài năm nay hai mươi sáu tuổi, hơn tôi một tuổi. Ngoài bố mẹ, anh ấy còn có một em trai. Nhưng tại sao không một ai nghe điện thoại?
Tôi tò mò cầm lấy điện thoại của anh ấy, chạm vào màn hình lạnh lẽo tối đen. Không ngờ, chẳng cần nhận dạng vân tay, cũng chẳng có nhận dạng khuôn mặt, điện thoại cứ thế được tôi mở khóa. Thời buổi này vậy mà lại có người không đặt mật khẩu điện thoại... Khúc Hoài đã làm thay đổi nhận thức của tôi.
"Xin lỗi, tôi không cố ý mở điện thoại của anh. Anh yên tâm, tôi sẽ không xem thông tin cá nhân của anh, tôi chỉ tìm số điện thoại để liên lạc với người nhà của anh." Tôi nghĩ có lẽ dùng số của Khúc Hoài gọi đi, đối phương sẽ nghe máy.