Chẩn Đoán Kết Hôn Muộn Trong Ác Mộng

Chương 3: Lễ hiến tế

Hai người tiếp tục đi dạo, rời khỏi sảnh điện, Yade dẫn Ôn Tử Khê đến nơi ở của Thánh tử các Giáo hội, xuyên qua hành lang dài đi qua cánh đồng vàng óng rực rỡ, Yade nhiệt tình giới thiệu:

"Ở đây không giống với Giáo hội của chúng ta, thức ăn nước uống đều do đích thân các tu sĩ canh tác, cho nên thỉnh thoảng sẽ bắt gặp một vài dụng cụ nông canh, anh Tử Khê có nhìn thấy cũng đừng hoảng hốt."

Giống như lời cậu ta nói, Ôn Tử Khê quả thực trông thấy lưỡi liềm chất đống ở góc tường, lưỡi dao sắc bén còn dính một lớp đất đỏ, loang loáng tia hàn quang lạnh lẽo dưới ánh mặt trời.

Cậu rùng mình một cái, tăng nhanh bước chân, không cẩn thận va phải Thánh tử Tania

Cơ ngực rắn rỏi khiến chóp mũi cậu đau nhức, Tania không có phản ứng gì, Ôn Tử Khê che mũi lùi về sau, lảo đảo mấy bước mới đứng vững cơ thể.

Tania cũng là một trong những ứng cử viên nặng kí cho vị trí Thần bộc của đợt lễ Thanh tẩy này, bên cạnh hắn luôn có hai người Avia và Anderson theo sau, lần này cũng không ngoại lệ.

Ôn Tử Khê nhìn thấy hắn như chuột thấy mèo, căng thẳng nói: "Xin, xin lỗi..."

Tania liếc cậu một cái, ngạo mạn tới gần mấy bước: "Nói câu xin lỗi là xong?"

"Này, Tania, không cho phép bắt nạt anh Tử Khê!"

Yade cấp tốc kéo Ôn Tử Khê ra phía sau mình, đối mặt với Tania: "Có vấn đề gì thì cứ nhắm vào tôi!"

"Ai bắt nạt cậu ta?"

Tania khinh thường: "Yade, tôi mới phải nhắc nhở cậu, Thánh tử ưu tú như cậu càng không nên lãng phí thời gian vào một người vô dụng."

"Anh nói ai vô dụng, Tania?!"

Yade tức giận không kiềm chế được: "Lặp lại lần nữa xem!"

Ôn Tử Khê thấy thế vội kéo cậu ta lại: "Yade đừng xung đột, tôi không sao."

Sau đó, cậu quay đầu nhìn Tania, dè dặt hỏi: "Anh muốn thế nào mới chịu hết giận?"

Thiếu niên nói chuyện dịu dàng nhỏ nhẹ, hàng mi cong cong, đôi mắt xanh tựa bầu trời ngậm nước bối rối không biết phải làm sao, chóp mũi hồng hồng ủy khuất, nhìn qua vô cùng vô tội.

--------------Vừa xinh đẹp lại vừa đáng yêu.

Tania nhất thời ngẩn người, vốn định nhân cơ hội này dạy dỗ cậu một trận, nhưng kết quả lời khinh miệt vừa lên tới miệng, ma xui quỷ khiến biến thành lời quan tâm:

"Cậu không sao chứ?"

Ôn Tử Khê thụ sủng nhược kinh ngẩng đầu, cho rằng mình nghe nhầm, lắp bắp đáp: "...Hả?"

Tania nhìn chằm chằm cậu, vẻ mặt hắn có hơi kỳ quái, ánh mắt u ám không rõ.

Ôn Tử Khê lạnh sống lưng, lắc đầu: "Tôi không sao."

"Ừm, vậy thì tốt."

Tania lạnh mặt khoanh tay, không được tự nhiên rời đi.

Ôn Tử Khê có chút mờ mịt, Tania dễ dàng bỏ qua cho cậu vậy sao?

----------Không giống tác phong của hắn chút nào.

Yade nhìn chằm chằm bóng lưng của Tania, trong mắt ẩn chứa cảm xúc không rõ.

*

"Thần điện có tổng cộng năm tầng, tầng một là sảnh điện tiếp khách, tầng hai là chỗ chúng ta ở."

Yade dẫn Ôn Tử Khê lên lầu, đưa cậu đến phòng số 215 có viết tên cậu, rồi nhét chìa khóa phòng vào tay Ôn Tử Khê.

"Giáo hoàng đại nhân yêu cầu chúng ta tập trung tại sảnh lúc chín giờ, anh mau chóng vào thay quần áo đi, lát nữa em sẽ qua đón anh."

Yade dặn dò: "Phòng của em là phòng số 202, cách phòng anh không xa, nếu có chuyện gì cứ tới tìm em."

"Được."

Ôn Tử Khê gật đầu, đưa mắt nhìn Yade rời đi, cậu xoay người vào phòng.

Căn phòng rất rộng được bài trí theo phong cách châu Âu, nội thất vô cùng xa hoa, có hai chiếc giường đơn kê dựa hai bên vách tường, giường bên trái có vẻ hơi bừa bộn như có người đã từng nằm lên, giường bên phải thì để hành lý.

Ôn Tử Khê dứt khoát chọn chiếc giường bên phải, cậu lục tủ tìm thấy trang phục tu sĩ của mình.

Áo choàng dài sạch sẽ trắng tinh như tuyết, cổ áo cùng ống tay có thêu hoa văn cầu kỳ bằng những sợi chỉ óng ánh, trước ngực còn gắn ký hiệu thuộc về Thánh điện trung tâm, thoạt nhìn vô cùng thánh khiết.

Ôn Tử Khê vừa mới cởϊ qυầи xuống, cửa phòng tắm bất ngờ bị đẩy ra, một thanh niên tuấn mỹ tóc xanh lau mặt bước ra từ bên trong, đúng lúc trông thấy Ôn Tử Khê đang vén áo.

Hai người đều sửng sốt, thanh niên tóc xanh nhíu mày, con ngươi vàng hẹp dài thoáng hiện lên tia xảo trá, môi mỏng gợi cảm khẽ nhếch.

"Biếи ŧɦái?"

Mặt Ôn Tử Khê đỏ lên, xấu hổ phản bác: "Tôi không phải biếи ŧɦái, tôi là bạn cùng phòng của anh!!"

Thanh niên tóc xanh không lên tiếng, hắn lười biếng quan sát cậu từ trên xuống dưới, trên môi nở nụ cười ưu nhã, tựa hồ đang cân nhắc độ tin cậy trong lời nói của cậu.

Trên người thiếu niên chỉ đang mặc chiếc áo phông trắng rộng thùng thình, gương mặt xinh đẹp ngượng ngùng như đóa hoa yêu kiều, cái áo hơi dài chỉ đủ che đi cặp mông tròn trịa, đôi chân thon dài trắng nõn lúng túng cứ như vậy bại lộ trước mắt hắn.

Ánh mắt thanh niên tóc xanh dừng lại một lúc, sau đó hắn không tự chủ mà nhìn xuống, trông thấy phần đùi trong nhẵn nhụi nhỏ nhắn trắng như tuyết của thiếu niên mờ hồ hiện lên dấu ngón tay đỏ tím.

----------Quyến rũ không thể tả.