Kiều Tâm danh chính ngôn thuận đẩy xe rượu bước vào phòng của Cố tam gia. Cậu đầu tiên nhìn quanh một vòng, sau đó quay lại hỏi Cố tam gia: “Tam gia có uống rượu không?”
“Tôi đi tắm đã,” Cố Kinh vừa nói vừa kéo chiếc khăn quàng cổ xuống, cởϊ áσ khoác rồi ném lên ghế sofa, động tác của anh vô cùng tao nhã.
Kiều Tâm vẫn giữ nụ cười trên mặt, ánh mắt chăm chú theo dõi anh. Cho đến khi Tam gia chỉ còn mặc áo sơ mi trắng bên trong, cậu lại lướt nhìn từ trên xuống dưới. Vai rộng, eo thon, khuôn mặt anh tuấn, dáng người chuẩn không chê vào đâu được, đúng chuẩn đỉnh cấp Alpha.
“Tam gia có cần phục vụ tắm không?” Kiều Tâm đẩy xe rượu sang một bên, chạy đến nhặt chiếc khăn quàng cổ của anh, cảm giác chạm vào vải khiến cậu nhận ra chất liệu thật lạnh lẽo, khá mỏng. Dù là màu trắng, nhưng khi nhìn kỹ, cậu mới thấy những hoa văn tinh tế. Có lẽ chiếc khăn này cũng đủ trả một tháng lương cho cậu.
Cố tam gia rất ít khi đeo cà vạt, chỉ trong ba dịp: sinh nhật, đám cưới và tang lễ.
Cố kinh thấy ánh mắt sắc như chồn của Kiều Tâm liền từ chối lời đề nghị của cậu: “Không cần.”
Anh quay người đi về phía phòng tắm. Trong suy nghĩ của anh, Omega có năng lực là những kẻ rất nguy hiểm, bởi cha và hai người anh của anh đều chết trên giường, trong những vụ ám sát. Nghe có vẻ châm biếm, nhưng đó lại là sự thật.
Kiều Tâm có chút tiếc nuối, ánh mắt dõi theo Cố tam gia đi vào phòng tắm. Cậu nhẹ nhàng gấp chiếc khăn quàng cổ của anh và đặt lại chỗ cũ. Sau đó, cậu lấy từng chai rượu từ xe đẩy ra, sắp xếp gọn gàng trên bàn trà, cùng với hai chiếc ly. Có vẻ như cậu thật sự muốn uống rượu cùng Cố tam gia đến khi say mèm.
Sau khi sắp xếp xong, Kiều Tâm ngồi trên ghế sofa chờ đợi. Một lúc sau, cảm thấy buồn chán, cậu bước ra ban công để thông gió. Nơi này ở tầng 200, nhìn xuống dưới là một cảnh tượng lung linh của những tòa nhà cao tầng sáng đèn, với vô số chiếc xe lơ lửng trong không trung chạy qua lại giữa các tòa nhà, đèn cảnh báo của chúng liên tục phát sáng.
Đây là một hành tinh phồn hoa của tinh tế.
Khi Cố Kinh tắm xong và bước ra, anh liền thấy Kiều Tâm đang đứng dựa vào lan can ban công, cửa kính kéo ra, trong tay kẹp một điếu thuốc. Trong căn nhà, hệ thống thông minh đã tự động điều chỉnh ánh sáng thành chế độ đêm với ánh sáng mờ nhẹ vì lâu rồi không có người ở.
Từ góc nhìn này, Cố Kinh có thể thấy rõ bóng dáng của Kiều Tâm từ phía sau, cùng với bàn tay cậu đang kẹp điếu thuốc. Không có ánh sáng rực rỡ, Kiều Tâm trông như một sinh vật ban ngày ngủ, ban đêm ra ngoài. Nửa thân trên của cậu tựa hoàn toàn vào cửa kính, bóng tối làm mờ đi hình dáng tinh tế của cậu.
Có lẽ vì điều này mà giờ phút này, Kiều Tâm trông giống như một yêu ma trong bóng tối, mê hoặc lòng người.
“Cậu cũng hút thuốc à?” Cố Kinh cột chặt dây áo ngủ và tiến lại gần.
Kiều Tâm quay đầu lại, theo bản năng phủi tàn thuốc: “Cũng có hút, Tam gia không thích sao?”
Dưới ánh sáng mờ của bóng đêm, Cố tam gia nhìn kỹ gương mặt của Kiều Tâm. Vẫn đẹp đẽ như thường, nhưng đôi mắt ám lên một lớp ánh đỏ mỏng manh phản chiếu ánh đèn từ bên ngoài.
“Chỉ là rất hiếm thấy một Omega hút thuốc,” Cố Kinh nhẹ nhàng gỡ điếu thuốc từ giữa ngón tay cậu ra. “Điều này thật khác thường.”
Kiều Tâm cúi mắt, nở một nụ cười nhẹ, vừa dịu dàng lại vừa ẩn chứa một ý nghĩa sâu xa: “Nhưng chẳng phải Tam gia vẫn thích những điều khác thường sao? Nếu em không như vậy thì làm sao có thể thu hút được sự chú ý của Tam gia?”
“Nhưng không phải chỉ vì điều đó,” Cố Kinh nhếch miệng cười mỉm, ánh mắt sâu thẳm.
“Vậy còn vì điều gì?” Kiều Tâm nhìn anh. Đôi mắt của Cố tam gia trong tinh tế rất hiếm thấy. Người dân trong tinh tế vì hòa trộn nhiều loại huyết mạch mà không chỉ có đôi mắt, ngay cả tóc cũng có đủ màu sắc.
Cố Kinh không trả lời, chỉ nhìn vào khói thuốc nhẹ bốc lên từ điếu thuốc trên tay. Kiều Tâm tiến lại gần một bước, nắm lấy tay anh và đưa điếu thuốc lại gần môi anh. Cố Kinh nhìn cậu, ánh mắt có phần cảnh cáo.
Kiều Tâm lại cười, cúi người thì thầm vào tai anh: “Có thể hỏi một điều được không? Tam gia có phải là thuần huyết nhân loại không?”
Ngay cả trong tinh tế, vẫn luôn có một nhóm người giữ gìn huyết mạch nguyên thủy. Không biết đây là hành động tiềm thức của giống loài hay xuất phát từ lý do nào khác, nhưng thuần huyết nhân loại trong tinh tế luôn rất được coi trọng.
Khoảng cách giữa hai người lúc này khá gần. Kiều Tâm cao gần bằng Cố Kinh, và đây là lần hiếm hoi anh cảm thấy có chút áp lực. Theo bản năng, anh hút một hơi thuốc, đột nhiên cảm thấy một mùi vị kỳ lạ, dường như không phải mùi tin tức tố của hoa lan trắng.
Cố Kinh kẹp điếu thuốc ra khỏi tay, đồng thời kéo giãn khoảng cách giữa hai người: “Vậy thì sao?”
Kiều Tâm nghe vậy, nhìn chằm chằm tàn thuốc rồi cười mỉm: “Vậy thì sẽ càng thêm thú vị.”
Ánh mắt Cố Kinh lạnh dần, ném tàn thuốc xuống đất, dẫm tắt nó. Anh cuối cùng nhớ ra mùi vị này là gì. Kiều Tâm lại dám to gan như vậy, tự mình hít thuốc, rồi nhét tàn thuốc vào miệng anh.
Định dạy dỗ cậu một chút thì lại nghe cậu nói: “Tam gia, em sắp hai mươi tuổi rồi.” Kiều Tâm thở dài đầy ý vị.
“…” Cố Kinh đột nhiên không theo kịp nhịp điệu của Kiều Tâm, nghĩ ngợi rồi hỏi: “Sinh nhật cậu sắp đến à?”
“Em vừa qua sinh nhật rồi.”
“…” Cố Kinh quay đầu bước vào nhà. Anh bắt đầu cảm thấy có chút hứng thú với Kiều Tâm. Việc hút thuốc này chẳng là gì, lần này anh để cậu qua.
Kiều Tâm cười tươi chạy theo: “Tam gia, thuốc của em hút có ngon không?”
“Cậu qua phòng bên cạnh ngủ đi, tôi muốn nghỉ ngơi.” Cố Kinh ngồi xuống ghế sofa, khẽ nâng cằm ra hiệu cho cậu có thể đi rồi. Qua đêm nay, hình ảnh của Kiều Tâm trong lòng anh đã thay đổi.
Cậu không đơn thuần, mà còn có vẻ rất tà mị.
“Tam gia không để em qua đêm ở đây sao? Vậy chúng ta uống chút rượu nhé?” Kiều Tâm động đậy, nhìn chằm chằm chai rượu ngon mình mang đến, ý muốn mời Cố Kinh.
Cố Kinh cảm thấy như mình đang bị một con mồi theo dõi. Anh thấy hơi kí©ɧ ŧɧí©ɧ nhưng cũng bực mình, giọng nói vì thế cũng lạnh lùng hơn: “Nếu cậu muốn tự uống hết rượu thì cứ uống.”
Kiều Tâm bĩu môi, có chút ủy khuất: “Vậy Tam gia ngủ ngon.”
Khi Kiều Tâm đã rời đi, Cố Kinh nhíu mày, lại nghĩ đến mùi vị trên môi, ánh mắt anh trở nên lạnh lẽo hơn. Anh đi vào phòng tắm, súc miệng để loại bỏ cái mùi đó.
...
Kiều Tâm huýt sáo vui vẻ, trở về phòng mình. Cố Kinh là một nhân loại thuần huyết, quả là một phát hiện ngoài ý muốn. Cậu tắm xong, vừa ra ngoài thì nghe tiếng chuông cửa. Mở cửa ra, cậu thấy đó là Trần Quý, người bên cạnh Cố Kinh.
“Tiểu Quý?”
“Tôi tên là Trần Quý.” Trần Quý nhíu mày, nhìn Kiều Tâm để hở ngực mà không chút e dè, hoàn toàn không có vẻ gì là một Omega thẹn thùng. Nhưng có lẽ đó lại là kiểu mà Tam gia thích.
Trần Quý đưa cho cậu một chiếc thẻ đen: “Đây là Tam gia bảo tôi đưa cho cậu. 30 tỷ, cậu có thể tiêu tùy ý. Mỗi tháng thẻ sẽ tự động được nạp thêm tiền.” Anh còn quản lý việc ăn uống, sinh hoạt của Tam gia, bao gồm cả hậu cung của anh ấy. Không, giờ phải gọi là mười ba cung.
“Cảm ơn Tam gia thay em nhé.” Kiều Tâm vui vẻ nhận lấy.
“…” Trần Quý lại cảm thấy tức tối trước thái độ tự nhiên của cậu. Anh hậm hực bỏ đi.
Kiều Tâm yên tâm đóng cửa lại, ngồi trên giường nhắn tin cho bạn: “Này bạn thân, tối nay chúng ta sẽ làm một chuyện lớn.”
Nghe ý tưởng của Kiều Tâm, bạn cậu không nhịn được mà chế giễu: “Cậu không sợ bị Tam gia đuổi đi sao?”
“Tam gia thích khẩu vị nặng như vậy, làm sao có chuyện đó. Nhìn cách anh ấy bày trí bên trong là biết, anh ấy không thích kiểu Omega dịu dàng, chỉ thích kiểu như tớ thôi.” Kiều Tâm chống cằm, vẻ mặt trầm tư.
Bạn cậu cũng không khỏi ngạc nhiên: “Thật sao? Nhưng nếu Tam gia giận dữ đuổi cậu đi thì sao?”
“Tin tớ đi.”
Bạn cậu chỉ biết thở dài: “Không làm thì không chết…”
...
Sáng hôm sau, Cố Kinh tỉnh dậy trong tiếng la ó của Trần Quý. Anh ta vừa bước vào cửa đã lớn tiếng lên án: “Tam gia! Tam gia! Cả đêm Kiều Tâm đã tiêu hết 30 tỷ của ngài! Hết sạch! Không còn một đồng! Sao cậu ta dám! Sao cậu ta dám làm như vậy!! Ngài nhất định phải trừng phạt cậu ta thật nặng!”
Những người khác trong hậu cung tuy có tiêu tiền, nhưng chưa ai dám vung tay quá trán như vậy! Thật quá đáng! Một số người trong hậu cung để tỏ ra đức hạnh, mỗi tháng chỉ tiêu vài ngàn tệ mà thôi! Vậy mà Kiều Tâm một đêm đã tiêu hết sạch, phá vỡ mọi kỷ lục... Trần Quý nghĩ đến đây mà muốn phun máu.
Cố Kinh mặc áo ngủ, ngồi trên sofa, ánh mắt đầy u ám vì bị đánh thức. Trong đầu anh, câu “tiêu hết” của Trần Quý cứ lặp đi lặp lại.
“Tam gia! Cậu Kiều Tâm đó cậy ngài sủng mà quá đáng rồi!” Trần Quý vẫn bức xúc không ngừng, như một con hamster nhỏ chạy vòng quanh trước mắt Cố Kinh, khiến anh cảm thấy choáng váng.
Cố Kinh xoa nhẹ huyệt Thái Dương, giọng đều đều: "Vậy thêm 50 tỷ nữa, cậu ra ngoài đi."
"..." Một lát sau, Trần Quý nhìn cánh cửa phòng của Cố Kinh, trong lòng gần như muốn "làm thịt" Kiều Tâm - cái tên tiểu yêu tinh không hiểu quy củ này. Đáng giận hơn là tiểu yêu tinh ấy còn khiến Cố Kinh mê mẩn đến mức không phân rõ phương hướng nữa. Trần Quý quay đầu, tìm đến Mạnh Giang Bình để than phiền.
Nhưng Mạnh Giang Bình là một Alpha theo chủ nghĩa nam quyền điển hình, hơn nữa anh ta không hề có khái niệm về tiền bạc, nên chỉ nói: "Tam gia có rất nhiều tiền mà."
"..." Dù biết điều đó đúng, nhưng Trần Quý vẫn cảm thấy Kiều Tâm quá kiêu ngạo. Anh vừa thở dài vừa nghiến răng, đi chuyển thêm 50 tỷ vào tài khoản của Kiều Tâm. Nếu cậu dám tiêu hết trong một đêm nữa, anh nhất định phải... nhất định phải "làm thịt" cậu ta!
Trần Quý rít lên trong lòng đầy phẫn nộ.