Tiếu Xuân Phong - Nhất Mai Đồng Tiễn

Chương 37: Ꮆiết người đồng dao (1)

Editor: HD

Bốn người cộng thêm phu xe tổng cộng năm người, bọn họ muốn ở lại một thôn trang gọi là thôn Cây Đa, bởi vì trước cửa thôn có một cây đa đã quá 400 tuổi. Cây đa này cành lá rậm rạp như cái ô khổng lồ, khoảng chừng sáu người giang tay ôm mới ôm hết được, thôn dân dựng hàng rào vây nó lại, ngày lễ ngày tết thường tới nơi này thắp hương cầu nguyện.

Đã tới tháng tư, lá cây đa càng khác biệt so với các mùa khác, trở nên vô cùng xanh, bình thường không có xanh như vậy.

Bên ngoài hàng rào dưới gốc cây hương khói bay thành một vòng tròn, bên trong hàng rào cũng có nhang đèn, nhưng có vẻ lâu rồi không có ai thắp hương bên trong.

Dường như ít khi có người ngoài đến thôn, năm người vừa đến, liền có thôn dân ra xem. Minh Nguyệt nhìn nam tử lớn tuổi nhất trong đám, tiến lên hỏi, “Gia gia, xin hỏi thôn trưởng ở đâu, chúng ta có việc muốn nhờ.”

Người nọ liếc mắt đánh giá nàng một phen, xong lại nhìn sang bốn người kia, thấy vẻ mặt của mọi người đều hiền hòa, nói, “Chính là ta.”

Bọn họ không nghĩ tới vận khí lại tốt như vậy, hỏi đại một người, người đó lại là thôn trưởng. Tô Vân Khai nói, “Đã quấy rầy lão trượng (*cụ già), bởi vì đường núi bị lấp, tạm thời chúng ta không đi được, muốn xin ở lại đây ngủ nhờ một đêm, ngày mai mới đi xem tình hình thế nào.”

Thôn trưởng nhìn nhóm năm người bọn họ, nói, “Thôn chúng ta không lớn lắm, người trong thôn hầu như đều làm việc trong bản, cho nên không nhiều phòng trống, các ngươi cả trai lẫn gái là năm người, ít nhất phải cần ba phòng, có thể ở nhà ta bốn người, nhà kế bên có thể ở hai người, nhưng phải đi về hỏi đã.”

“Vậy làm phiền lão trượng rồi.”

Tính tình người dân thật thà chất phác, thấy trưởng thôn nói chuyện với bọn họ, liền đi qua hỏi thăm. Hỏi bọn họ từ đâu tới đây, muốn đi đâu, sau đó mời bọn họ tới nhà mình ăn cơm dùng trà, cực kì nhiệt tình.

Bọn họ sợ người trong thôn cảm thấy bất tiện, vì vậy không nói thân phận thật cho họ biết. Trong lúc chờ thôn trưởng trở về, nhân lúc rãnh rỗi liền nói chuyện với thôn dân.

Từ nhỏ Minh Nguyệt đã đi khắp nơi với ông nội, gặp nhiều người, nên tính tình cũng khá rộng rãi, mấy người cộng lại cũng không nói nhiều bằng nàng. Tô Vân Khai thỉnh thoảng nói vài câu, nhìn thấy chỗ cây đa trống không, người khác thà rằng đứng trên đá nói chuyện với bọn họ, cũng không đứng ở chỗ bằng phẳng, liền hỏi, “Vì sao phải để hàng rào lớn như vậy quanh cây đa, nếu di chuyển vào gần một chút, cửa thôn sẽ rộng hơn.”

Thôn dân vừa nghe vậy liền xua tay, “Không được không được, thiếu chút nữa đã quên nói với các ngươi, dù thế nào cũng không được vượt qua hàng rào đi vào bên trong, vô cùng tà ma.”

“Hả…?” Tô Vân Khai tò mò nói, “Tà ma thế nào?”

Thôn dân nhìn nhau vài lần, do dự một lúc mới nhỏ giọng nói, “Nửa năm trước có một vị cô nương trong thôn vì luẩn quẩn trong lòng, treo cổ chết dưới tàng cây đó. Ban đầu cũng không có gì, nhưng cách đây không lâu, oan hồn cô nương kia quấy phá, chỉ cần ai đứng dưới tàng cây, đều bị oán khí nhập thể, sau đó bị bệnh, chết… Ngươi xem, cây đa này ngay trước cửa thôn, ra vào đều phải đi ngang qua đây, rất nguy hiểm. Nếu không phải trưởng thôn ngăn cản chúng ta chặt cây đa này, chúng ta đã sớm chặt nó xuống.”

Tô Vân Khai vốn không tin chuyện quỷ thần, lại càng không tin loại mê tín vô căn cứ này, cười nói, “Chắc chỉ là trùng hợp thôi.”

Vừa nói xong, thôn dân mạnh mẽ xua tay cãi lại, “Cái này không phải trùng hợp đâu. Lúc đầu có người bị bệnh, chúng ta không để ý. Về sau có người chết, chết đuối, rồi có người không hiểu sao rơi xuống vách núi, tất cả là ba mạng người, có thể là trùng hợp sao?”

Tô Vân Khai ngẩn người, ba mạng người? Hắn ngước mắt nhìn cây đa xanh um tươi tốt trên đỉnh đầu, trời đầy mây, cây đa tươi tốt che đậy hầu hết ánh sáng, khiến dưới gốc cây trở nên âm u hơn.

Hắn nhấc chân đi về phía trước, thấy thôn dân kinh hãi ngăn cản. Bạch Thủy tiến lên, nhẹ nhàng đẩy thôn dân ra, nói, “Đại… công tử của chúng tôi không tin mấy chuyện này.”

Thôn dân không ngăn cản được, dậm chân thở dài, “Nếu như xảy ra chuyện gì thì đừng trách chúng ta, ngươi phải làm chứng, nếu như quậy đến chết người quan phủ tới, ngàn vạn lần không được nói là chúng ta không ngăn cản, là hắn không nghe, hắn không chịu nghe lời.”

Minh Nguyệt an ủi, “Sẽ không đâu, yên tâm đi, chúng ta đều là người biết đạo lý.”

Dứt lời, nàng cũng đi theo sau, thấy thôn dân dậm chân liên tục.

Hàng rào có chút cao, chân Tô Vân Khai dài, dễ dàng đi qua. Thấy Minh Nguyệt theo tới, hắn liền đè hàng rào xuống, để nó nghiêng một chút, một tay đỡ Minh Nguyệt, kéo nàng qua.

Lá cây đa tầng tầng lớp lớp, giống như chiếc ô khổng lồ, dù cho tối qua mưa bão lớn, bùn dưới tàng cây cũng không quá ẩm ướt. Rễ cây đa bám sâu dưới đất, có vẻ khá vững vàng, cẩn thận đi vào tron, đi đến ngay chỗ thân cay. Xung quanh thân cây có rất nhiều tảng đá, chống đỡ thân cây khổng lồ, làm cho nó không dễ dàng bị nghiêng. Bốn phía có rất nhiều hương nến, dựa theo độ đậm nhạt, có thể đoán đốt khi nào.

Tô Vân Khai từng nghe qua một chút thói quen của dân địa phương, nếu như có một cây lâu đời, hoặc một tảng đá luôn ở im một chỗ, đều sẽ được dân chúng thờ cúng, giống như tôn thờ thổ địa công công, đi đến đốt hương cầu bình an.

Hai người đi xung quanh gốc cây đa một vòng, không phát hiện có gì lạ thường cả.

So với bọn họ thôn dân mới là người lo lắng hơn, trong miệng thầm cầu xin bọn họ mau ra ngoài.

Cây đa này cũng không phải loài cây gì hiếm lạ, hai người đang định đi ra ngoài. Vừa đi đến hàng rào, liền thấy mấy đứa trẻ nhảy bước nhỏ đến hướng này, vừa nhảy vừa hát một khúc nhạc.

Mấy người lắng nghe, cảm thấy khúc nhạc này thật là kì quái.

“Rễ cây, rễ cây, tỷ tỷ tóc.

Nhánh cây, nhánh cây, tỷ tỷ tay.

Lá cây, lá cây, tỷ tỷ mặt.

Treo ngược lên cây đa, gió thổi qua, đong đưa đong đưa, gió ngừng thổi, nàng cũng ngừng.

Người đi ngang qua đừng có dừng, bởi vì tỷ tỷ nàng đang cười, lại còn đang nhìn ngươi.”

Suy nghĩ lời ca, cộng thêm tình cảnh này, khiến khung cảnh tăng thêm ba phần quỷ dị. Minh Nguyệt nuốt nước miếng, chụp lấy tay Tô Vân Khai. Tô Vân Khai nhíu mày lắng nghe kĩ càng, đối với suy nghĩ của mấy đứa trẻ mà nói, căn bản bọn họ không thể hiểu nổi. Khúc nhạc đồng dao cũng như vậy, chỉ cần có giai điệu dễ nghe trôi chảy, còn không quan trọng phần ý nghĩa.

Tần Phóng nghe nói có vị cô nương treo cổ trên cây đa thì trong lòng liền run rẩy, lúc này nghe xong khúc nhạc đồng dao, càng thêm sợ hãi, run run nói, “Hay là chúng ta quay về trấn đi.”

Cho dù Bạch Thủy mạnh mẽ dũng cảm nhưng chung quy vẫn là một vị cô nương, thấy Tần Phóng run rẩy như vậy trong lòng nàng cũng sợ hãi.

Tô Vân Khai vỗ nhẹ đầu vai Minh Nguyệt, lại đè hàng rào xuống để cho nàng đi ra ngoài trước. Khi bọn họ ra ngoài thì đám trẻ kia đã sớm rời đi, có thể nghe thấy một chút giai điệu từ xa, nhưng bởi vì khoảng cách quá xa, nên nghe thấy vô cùng quái dị. Hắn nhíu mày hỏi, “Xin hỏi bài đồng dao này truyền ra khi nào?”

Thôn dân thở dài, “Chúng ta cũng không nhớ, khoảng chừng nửa tháng trước. Giai điệu thì hay đó, nhưng nghe quá dọa người, nên chúng ta không cho bọn họ hát, trẻ nhỏ mà, mắc bệnh hay quên lại ham chơi.” Trong lòng hắn còn sợ hãi, nói thêm, “Chúng ta đều gọi bài đồng dao đó là ‘Qủy tỷ tỷ’.”

“Qủy tỷ tỷ?”

“Có thể là do hồn ma của A Uyển dạy bọn chúng, chứ không sao lại trùng hợp như vậy. Bài ca vừa truyền ra, những người đi qua cây đa đều gặp chuyện không may.”

Bọn họ càng cho rằng đó là tà ma, Tô Vân Khai lại càng cảm thấy truyện này không phải trùng hợp, “A Uyển là vị cô nương treo cổ tự vẫn chỗ này sao?”

“Đúng vậy, khi còn sống A Uyển có một giọng nói tốt, ca hát rất hay. Sau đó cha nàng muốn gả nàng cho đại lão gia làm thϊếp, nàng không chịu, ồn ào náo loạn một trận, hôm sính lễ được đưa đến, nàng liền treo cổ chết ở đây.”

Tô Vân Khai gật đầu, đang nói chuyện, trưởng thôn Chúc Trường Vinh đã trở lại, nói, “Sắp xếp phòng xong rồi, đi theo ta.” Ông thấy vẻ mặt mọi người quái dị, nên cũng đoán được lý do, nghiêm mặt nói, “Có phải các người lại nói chuyện A Uyển cho người khác nghe không? Ta nói rồi, chuyện đó chỉ là trùng hợp, trên đời này làm gì có quỷ hồn gây rối, lát nữa ta tới phá nát cái hàng rào kia đi, mù quáng hồ đồ.”

Thôn dân vội vàng ngăn cản ông ấy, “Thôn trưởng không được làm vậy đâu, chúng ta là người lớn, biết tránh né, nhưng lỡ như đám trẻ vô tội chạy tới đây chơi thì sao, nếu thực sự xảy ra chuyện, ngài cũng không bồi thường được đâu.”

Chúc Trường Vinh mắng bọn họ một tiếng, sau đó dẫn nhóm Tô Vân Khai đi vào thôn. Trên đường đi ông ấy nói, “Các người đừng nghe bọn họ nói bừa, đều là trùng hợp thôi. Có phải bọn họ nói những người kia người thì rơi xuống vách núi, kẻ thì bị bệnh kẻ thì ngã xuống sông. Người rớt xuống vách núi là do đi hái thuốc, đường đi nguy hiểm, không cẩn thận trượt chân. Quan phủ đã dẫn người đến kiểm tra, dấu vết trên vách núi còn rất rõ ràng, ta cũng qua đó coi, không thấy dấu chân xung qianh, chỉ có của hắn. Nhưng khi về kể lại, đã bị truyền thành có quỷ đẩy xuống, hồ đồ.”

Tô Vân Khai thấy lời nói của ông ta khác với mọi người, mặc dù đã hơn 50 tuổi, thế nhưng sống lưng còn rất thẳng, đôi mắt có thần, mu bàn tay có vết sẹo mờ nhạt, đốt ngón tay thô to, liền hỏi, “Trưởng thôn trước kia từng tham gia chinh chiến?”

Chúc Trường Vinh kinh ngạc nói, “Sao cậu biết?”

Tô Vân Khai cười nói, “Lời nói cử chỉ, chính là khí phách của quân nhân. Mười ngón tay của ngài không phải ngón nào cũng thô, ngón cái ngón trỏ có vết chai, bàn tay từng có vết thương, giống như bị đao kiếm cắt. Nếu chỉ là hộ săn bắn, chắc hẳn phải để lại vết thương do thú gây ra. Còn nữa, cách ngài nói chuyện tương đối khí thế, ta nghĩ, có lẽ ngài làm quan trong quân doanh.”

Chúc Trường Vinh nghe xong, lớn giọng cười, tuổi đã lớn nhưng giọng cười cũng không thua người trẻ tuổi, mười phần khí thế, “Cậu nói không sai, ta từng làm cung thủ trong quân doanh, sau đó lên Bả Tổng, xuất thân quân đội. Nếu như người ta cần người già cả, ta còn muốn chết trên sa trường cơ.”

Minh Nguyệt cười nói, “Không phải gia gia già rồi nên người ta không cần, là tướng quân quý mến người tài, muốn để cho ngài cũng được hưởng cuộc sống an nhàn khỏi trốn sa trường.”

Lời nói của hai người Chúc Trường Vinh rất thích nghe, bấy giờ mới hỏi, “Thật ra các ngươi cũng không phải thương nhân đi ngang qua.”

Tô Vân Khai thấy ông ta nhìn ra chút manh mối, nhưng vẫn bình tĩnh, nói, “Là người nhà của quan phủ, sợ quấy nhiễu thôn dân, nên không nói rõ thân phận, mong lão trượng thông cảm.”

Chúc Trường Vinh thở dài, “Nơi này của chúng ta là con đường chính đi tới Khai Phong, thỉnh thoảng cũng có người nhà quan tới tá túc, nhưng người nào tới cũng thét rất to, hận không thể khiến chúng ta cung kính như Thổ Hoàng (*chúa đất). Người giống các ngươi, ta chưa từng thấy.”

Ông ta cảm thấy rất tò mò với thân phận của đám người, nhưng càng tôn trọng họ hơn, cũng không dám hỏi rõ thân phận của bọn họ.

Nhanh chóng tới sân nhà của Chúc gia, bên trong có tiếng ca, từ từ truyền ra, lọt vào lỗ tai ---

“Rễ cây, rễ cây, tỷ tỷ tóc.

Nhánh cây, nhánh cây, tỷ tỷ tay.

Lá cây, lá cây, tỷ tỷ mặt.

Treo ngược lên cây đa, gió thổi qua, đong đưa đong đưa, gió ngừng thổi, nàng cũng ngừng.

Người đi ngang qua đừng có dừng, bởi vì tỷ tỷ nàng đang cười, lại còn đang nhìn ngươi.”