Một đêm trôi qua, sáng sớm hôm sau, Lý Khinh Trần ăn sáng xong liền đến trường sớm theo thường lệ.
Sau khi Lý Triệu Phong với vợ rời giường liền đến chợ bán thức ăn một chuyến, sau khi mua thức ăn cho một ngày xong liền quay về nhà.
Lý Triệu Phong xuống bếp chuẩn bị vật liệu cho quầy hàng vào buổi trưa, Diệp Thiên Trừng ngồi trên ghế sofa, xem tin tức bằng điện thoại di động.
Đúng lúc này, cửa nhà đột nhiên vang lên tiếng gõ.
Diệp Thiên Trừng nhíu mày, gọi với vào bếp:
"Lão Lý, đi xem thử là ai đi?"
Lý Triệu Phong phủi lá rau trên tay, bước ra khỏi bếp, lau lung tung hai tay lên tạp dề, đứng ở cửa hỏi:
"Ai vậy?"
Ngoài cửa không có tiếng trả lời.
Lý Triệu Phong tức giận mở tay nắm cửa ra:
"Là ai cũng chẳng chịu nói một tiếng, câm điếc à..."
Mở cửa nhà ra quan sát, là Kỷ Thanh Lam mặc chiếc áo choàng sang trọng đứng ở ngoài cửa, theo sau chính là Lý Tịnh Tuyết một thân hàng hiệu.
"Các người đến đây làm gì?"
Lý Triệu Phong đứng trước cổng, cau mày hỏi.
Kỷ Thanh Lam đứng bên ngoài cửa nhìn vào trong, cũng nhíu mày, nội thất đơn giản bên trong khiến bà ta thấy không dễ chịu cho lắm.
"Tránh ra!"
Nói xong, Kỷ Thanh Lam liền gạt Lý Triệu Phong ra, dẫn cô con gái thứ ba đi vào nhà.
Sau khi vào nhà, Kỷ Thanh Lam ghét bỏ quan sát quanh phòng khách một chút, còn không lớn bằng phòng để quần áo của mình, đây thật sự là nơi con người có thể ở sao?
Nhìn thấy Diệp Thiên Trừng ngồi trên sofa lướt điện thoại, bà ta càng nhíu mày sâu hơn, người phụ nữ trung niên này chính là mẹ nuôi của Lý Khinh Trần?
Ăn mặc còn mộc mạc hơn người hầu của nhà họ Lý nữa, thật sự không biết Lý Khinh Trần nghĩ cái gì nữa, vậy mà tình nguyện ở cùng họ chứ chẳng chịu quay về nhà họ Lý, quả nhiên là con cái do nhà nghèo nuôi nấng, không có mắt nhìn!
Kỷ Thanh Lam tìm một vị trí trống ở ghế sofa, nghiêng người, nhàn nhạt ngồi xuống, sợ ghế sofa làm bẩn quần áo của mình.
Diệp Thiên Trừng chưa từng gặp Kỷ Thanh Lam, thấy bà ta vừa vào nhà đã tỏ thái độ, còn không khách sáo ngồi xuống ghế sofa của mình, lòng cũng có chút giận.
"Bà là ai thế? Đến nhà tôi làm gì?"
Quay đầu nhìn thấy Lý Triệu Phong lạnh mặt đi vào phòng khách.
"Lão Lý, bọn họ là ai thế? Chạy đến nhà chúng ta làm gì vậy?"
Lý Triệu Phong nhìn chằm chằm Kỷ Thanh Lam:
"Đây là người nhà họ Lý, bà ta chính là mẹ ruột của Khinh Trần!"
Kỷ Thanh Lam hít sâu một hơi, sau đó dùng tay che mũi phẩy phẩy, hơi mất kiên nhẫn bảo:
"Bây giờ Lý Khinh Trần đang ở đây nhỉ, tôi là mẹ ruột của nó, đến tìm nó trở về nhà."
Diệp Thiên Trừng đặt điện thoại di động xuống, lạnh lùng nhìn Kỷ Thanh Lam:
"Bà chính là Kỷ Thanh Lam, quả nhiên là một kẻ khiến người ta chán ghét, chẳng trách Khinh Trần lại không thích các người! Khinh Trần đã trưởng thành, bà muốn tìm nó về nhà thì nên hỏi ý kiến của nó!"
"Đừng nói nhảm!"
Kỷ Thanh Lam vẫy tay, cắt ngang lời Diệp Thiên Trừng, nhấn mạnh:
"Nói thẳng nhé, các người muốn bao nhiêu tiền mới đồng ý buông tay? Một trăm vạn? Năm trăm vạn? Ra giá đi, hoặc là nhà họ Lý sẽ tặng các người một căn nhà ở trung tâm thành phố! Chỉ cần các người đồng ý đoạn tuyệt quan hệ với Lý Khinh Trần để nó trở về nhà, cứ tùy tiện ra giá!"
Diệp Thiên Trừng hít sâu một hơi, ép mình nén cơn giận.
Đây cũng là vì mấy năm gần đây bà đã sống cuộc sống nhàn vân dã hạt với Lý Triệu Phong, tính tình cũng bình tĩnh rất nhiều, nếu là trước đây, Kỷ Thanh Lam còn chưa nói hết lời thì đã bị bà ném ra ngoài rồi.
Bà cười khinh, cũng phải, nếu là trước đây, loại người như Kỷ Thanh Lam đây còn chẳng có tư cách nói chuyện trước mặt bà nữa là.
Ngay cả bây giờ, chiếc sofa trong phòng khách của mình đây cũng không phải ai muốn ngồi là có thể tùy tiện ngồi!
"Ra giá ư? Chỉ sợ bà trả không nổi."
Kỷ Thanh Lam bịt mũi, không muốn ở lại đây một phút nào nữa.
"Đừng lãng phí thời gian, ra giá đi!"
"500 triệu!"
Diệp Thiên Trừng vươn năm ngón tay ra với Kỷ Thanh Lam.
"Bà điên rồi hả? 500 triệu!"
Kỷ Thanh Lam nghe được cái giá mà Diệp Thiên Trừng đưa ra, trợn mắt hét lên:
"Có phải các người chưa từng thấy tiền hay không! Các người có biết năm trăm triệu là bao nhiêu không? Các người biết ra giá thật đấy! Cho dù có băm Lý Khinh Trần ra để bán, có thể bán được 500 triệu ư!"
Diệp Thiên Trừng mỉm cười:
"Trong mắt các người không đáng nhiều như thế, nhưng trong mắt tôi chính là cái giá này! Bà có thể trả nổi thì trả, trả không nổi thì cứ nhận mình là con ma nghèo đi, đi từ đâu thì hãy trở về nơi đó! Bà cho rằng tôi không biết nhà họ Lý các người có ý đồ xấu gì ư? Tin tức các người đưa Lý Khinh Trần được tung ra ngoài, giá cổ phiếu của tập đoàn Trường Thịnh không chỉ tăng 500 triệu thôi đâu! Tôi muốn 500 triệu của các người là nhiều ư?"
"Không nói lý! Lý Khinh Trần ở trong tay các người không đáng một đồng! Muốn 500 triệu đúng là điên rồi!"
"Không đáng một đồng sao?"
Diệp Thiên Trừng cười lắc đầu:
"Có lẽ đó là quan điểm của các người, Khinh Trần ở nhà bọn tôi là vô giá! Đương nhiên, những gia tộc như các người cũng sẽ không hiểu được điều này đâu, bởi vì các người máu lạnh vô tình, đối xử với con ruột chẳng bằng con người! Bây giờ lại vì lợi ích mà đến nhà chúng tôi tiêu tiền để nhục mạ Khinh Trần!"