Sự Trở Về Của Thiếu Gia Thật

Chương 41: Cao Hưng Sắp Phát Điên Rồi

Mục tiêu của Lý Khinh Trần không phải thị tường chứng khoán, hắn chỉ nương theo giá cổ phiếu đi lên để tích lũy một ít tài sản cho bản thân, sau đó đặt nền móng cho việc xây dựng sự nghiệp của hắn!

Qua nửa năm nữa, khi thị trường đã bão hòa, người bắt đầu sự nghiệp muốn tìm nhà đầu tư rất khó, so với việc tới lúc đó mới đi khép nép cầu xin tư bản, không bằng kiếm chút tiền trước, dùng tiền của bản thân vẫn chắc chắn hơn!

Buổi chiều tan học, Lý Khinh Trần chạy thẳng tới quán của Lý Triệu Phong để phụ giúp, tiện ăn ké một phần mì xào.

Mì xào của Lý Triệu Phong dường như có ma lực gì đó, Lý Khinh Trần càng ăn càng thèm!

Lý Triệu Phong nhìn con trai mình, thở dài nói:

“Lần sau con đừng tới đây, đi thẳng về nhà mà ôn bài đi, sắp đến kì thi liên tỉnh rồi! Con còn không tận dụng thời gian đi!”

“Ba không cần lo chuyện học tập của con, cuộc thi đó chẳng có tính khiêu chiến gì cả!”

“Xùy xùy, ba và mẹ con đều là người thực tế, con học cách nói khoác như thế từ ai đấy hả!”

“Được rồi lão Lý, cho con thêm một quả trứng chiên! Con tới đây chẳng phải là để bồi dưỡng tình cảm với hai người sao! Hai năm trước bỏ bê mọi người, con muốn bồi thường một chút. Chờ mấy ngày nữa con nhận được giấy báo chuyển trường rồi, con sẽ về gần nhà hơn, lúc đó có thời gian con sẽ qua phụ giúp ba!”

“Con xin từ khi nào? Xin tới trường nào?”

“Lúc vừa về nhà ấy! Con nộp đơn vào trường 37 rồi, không phải con nói với mẹ rồi sao, con chỉ cần trường nào gần nhà một chút là được!”

“Gần nhà như vậy làm gì, con thi vào đại học mới quan trọng, ba sẽ tìm người xin cho con chuyển về trường số 1, có lẽ khi con thi cuộc thi liên tỉnh xong sẽ làm xong giấy tờ.”

“Lão Lý, trường số 1 ấy hả? Ba có thể lo được ư? Con biết bệnh nói khoác của con học được từ ai rồi đấy!”



Cao Hưng xem và thử nghiệm phương pháp học tập và trọng điểm học tập ở trường mà Lý Khinh Trần đã cho mình trong vòng một ngày.

Lúc ban đầu thì chẳng cảm thấy gì, nhưng sau khi xem xong, hắn ta cảm thấy thông suốt với những thứ trước đây mình không hiểu cho lắm.

Thế này cũng thần kỳ quá rồi!

Sau khi tan học, Cao Hưng cất kỹ quyển sổ ghi chép vào trong cặp sách như thể nhặt được bảo vật quý giá vậy. Đêm đến, khi về nhà cơm nước xong xuôi, hắn ta liền trở về phòng của mình.

Hắn ta chẳng nỡ ngủ suốt cả đêm, mãi cho đến ba giờ rạng sáng mới phát hiện rằng ngày mai mình còn phải đi học, bèn vội vã tắm rửa một chút rồi lên giường.

Chỉ còn hai ngày nữa là thi rồi, còn ba tháng rưỡi là đến kỳ thi Đại học, có sự hướng dẫn của Lý Khinh Trần, Cao Hưng lại thấy được hi vọng.

Đã có được sự hi vọng này, dù thế nào đi nữa Cao Hưng cũng phải liều mạng một phen!

Thật ra, ba mẹ của Cao Hưng cũng chẳng kỳ vọng gì mấy vào hắn ta, nhưng lại trông thấy dáng vẻ cố gắng học tập suốt ngày của Cao Hưng, bọn họ vừa vui mừng vừa đau lòng.

Bọn họ biết con cần phải mạnh mẽ, phải thi vào được một ngôi trường Đại học tốt, nhưng thành tích của Cao Hưng cũng chỉ có thể vừa vặn qua điểm chuẩn của Đại học.

Bọn họ cũng đã từng mời đủ mọi giáo viên nổi tiếng đến phụ đạo cho Cao Hưng, nhưng những giáo viên ấy cũng chỉ giảng về tri thức chứ không chỉ phương pháp học tập.

Số tri thức đó trong sách đều có, nếu có thể hiểu được thì Cao Hưng đã học được từ lâu rồi!

Ba mẹ Cao Hưng đứng bên cửa sổ, nhìn ánh đèn phía căn nhà nhỏ nơi Cao Hưng ở vừa mới tắt, mẹ Tô Thiến thở dài: "Đứa nhỏ này thật sự hiểu chuyện đến đau lòng."

Ba Cao Tín nằm trên giường, trong tay cầm một quyển sách, nhàm chán lật vài trang:

"Con cái học tập mà cả ngày bà cứ kéo theo tôi mất ngủ, có ý nghĩa gì chứ? Mỗi ngày tập đoàn của tôi đều bận rộn nhiều chuyện như thế, vẫn còn chưa làm hết việc đây này, bây giờ bà nhìn xem, lại ba giờ rồi."

"Con sắp phải thi Đại học rồi, cả đời chỉ có một lần này thôi, ông còn không quan tâm một chút sao! Điều quan trọng nhất của ông bây giờ chính là nghĩ đường lui cho con, lỡ như con thi trượt thì làm sao? Tốt xấu gì cũng nên đi quyên góp một cái thư viện đi, chỉ là chuyện mấy trăm vạn thôi, để con còn vào được Đại học nữa!"

"Được rồi, bà đừng có lo lắng mù quáng nữa, con có cuộc sống của riêng nó, nó cố gắng như vậy chắc chắn là muốn tự bản thân thi thật tốt, chúng ta cũng đừng nhúng tay vào bừa bãi, bà cho nó một hậu phương vững chắc còn tốt hơn bất cứ việc gì khác nữa đấy."

Tuy ngoài miệng Cao Tín bảo rằng sẽ không nhúng tay vào, nhưng sáng sớm hôm sau ông ấy vẫn dậy sớm ngồi trong phòng ăn đợi Cao Hưng.

Sau khi Cao Hưng bước vào phòng ăn, Cao Tín bèn buông tờ báo trong tay xuống:

"Tối hôm qua thức đủ khuya rồi đấy, đừng tạo áp lực quá lớn cho bản thân, chú ý nghỉ ngơi đấy."

Cao Hưng cầm bữa sáng ở trên bàn nhét lung tung vài miếng vào trong miệng:

"Ba, ba không cần lo lắng cho con, đêm qua chỉ là con quá hưng phấn mà thôi, bạn cùng bàn vừa cho con một phương pháp học tập mới, rất có tác dụng! Bây giờ con cảm thấy như mình đã được khai sáng chỉ sau một đêm!"