Sự Trở Về Của Thiếu Gia Thật

Chương 39: Bước Đầu 1

Hôm nay, cổ phiếu của tập đoàn Trường Thịnh lại rớt giá một lần nữa, mới bắt đầu phiên giao dịch không bao lâu đã chạm đáy!”

Lý Trường Khanh vừa ra chỉ thị cho các phòng ban liên quan thanh lọc dư luận trái chiều, vừa chuẩn bị tuyên bố buổi họp báo của tập đoàn Trường Thịnh sớm nhất có thể để lấy lại lòng tin từ người đầu tư.

Mà Lý Trường Khanh hiểu rõ, nếu muốn cổ phiếu của tập đoàn Trường Thịnh có thể ổn định lại trong thời gian ngắn thì trước hết phải đón được Lý Khinh Trần về.

Trong phòng ăn, Lý Trường Khanh không nhìn thấy bóng dáng Lý Khinh Trần.

Ông ta cau mày nhìn Kỷ Thanh Lam ngồi cạnh bàn ăn, nghi ngờ hỏi:

“Lý Khinh Trần đâu? Bà không đi đón nó à?”

“Khỏi!”

Kỷ Thanh Lam không vui nói:

“Thằng trời đánh đấy không về, còn tranh cãi với tôi trước mặt mọi người! Đúng là thiếu giáo dục, biết thế lúc trước đã không tìm nó về rồi!”

Lý Trường Khanh thở dài một hơi, ông ta biết vợ mình là dạng người gì, cũng có thể tưởng tượng ra dáng vẻ vênh mặt của bà ta trước mặt Lý Khinh Trần.

“Thanh Lam, có phải bà chưa nói chuyện rõ ràng với nó không?”

“Nó là con tôi, tôi còn phải chiều nó à? Tôi đã cho nó bậc thang đi xuống rồi, nó còn muốn gì nữa? Bắt tôi dỗ nó à?”

Lý Trường Khanh lắc đầu:

“Bà có biết mấy ngày nay tập đoàn tổn thất bao nhiêu vì tin đồn này không? Bà không xuống nước một chút được sao?”

“Tôi xuống nước?”

Kỷ Thanh Lam hô lên:

“Sao ông không đi mà xuống nước, ở nhà không phải ông là đứa đánh nó tàn nhẫn nhất sao? Bây giờ có chuyện thì ông bảo tôi đi xuống nước? Lý Trường Khanh, ông hay quá nhỉ!”

Nghe Kỷ Thanh Lam nói xong, Lý Trường Khanh chỉ cảm thấy váng đầu, đàn bà lắm mồm quá!

Lúc này, Lý Tử Hiên lại chen ngang:

“Ba, anh trai nói anh sẽ không về nhà, hiện tại hình như anh ấy có địch ý với chúng ta, anh nói…”

Lý Trường Khanh gằn giọng hỏi:

“Nó nói cái gì?”

“Anh nói đến khi nào ba mẹ chết anh mới về nhà thừa kế tài sản.”

Lý Trường Khanh nghe xong tức đỏ mặt:

“Súc sinh! Có chết ba cũng không giao Lý gia và tập đoàn Trường Thịnh cho nó!”



“Ba, ba đừng nóng giận, hình như anh trai có thành kiến rất lớn với con, nếu cần thì con sẽ rời đi để đón anh trai về.”

Lý Tử Hiên giả vờ hiểu chuyện, hắn ta đoán vợ chồng Lý Trường Khanh sẽ không làm như thế, hắn ta thể hiện bản thân mình ngoan ngoãn như vậy sẽ nhận được sự thương cảm, nỗi hận của vợ chồng Lý Trường Khanh đối với Lý Khinh Trần sẽ càng lớn.

Lý Bán Mộng từ trên tầng đi xuống nghe thấy câu này bèn cười nói:

“Hay! Lý Tử Hiên, em đi mau đi, để lại chỗ cho Khinh Trần!”

Kỷ Thanh Lam còn đang định ôm thằng con trai ngoan ngoãn một cái, nghe Lý Bán Mộng nói vậy lập tức thốt lên:

“Bán Mộng, con nói cái gì thế? Lý Tử Hiên là em trai con, nó mới là con của mẹ! Sao con lại nói nó như thế? Sao mẹ có thể để Lý Khinh Trần đuổi con trai ngoan của mẹ ra ngoài được?”

“Thế ư?”

Lý Bán Mộng bước xuống lầu, ngồi trước bàn ăn, hai mắt chăm chú nhìn Lý Tử Hiên!

Lý Tử Hiên thấy Lý Bán Mộng nhìn mình như thế, hắn ta hơi sợ hãi, không biết vì sao, trong khoảng thời gian này chị hai vốn luôn ôn hòa với mình lại đột ngột lạnh lùng như thế!

“Chị hai, ý của chị là gì? Không phải trước giờ chị vẫn thích em nhất sao?”

Lý Bán Mộng không để ý đến Lý Tử Hiên, nhìn hắn ta một hồi rồi cười lạnh:

“Quả nhiên không phải ruột thịt, không giống người nhà này một chút nào, xem lỗ mũi và lông mày của em đi, còn đôi mắt kia nữa, vừa không thừa kế được sự thanh tú của mẹ, cũng không có vẻ ngay thẳng của ba, toàn bộ gương mặt nhìn rất tiểu nhân.”

“Lý Bán Mộng!”

Kỷ Thanh Lam khó tin nhìn Lý Bán Mộng, bà ta không ngờ rằng Lý Bán Mộng mới chỉ mất một đối tác thôi mà đã nổi điên lên.

Sao cô ấy có thể dùng ngôn từ ác độc như vậy để công kích Lý Tử Hiên chứ!

“Con điên rồi à? Nếu con không muốn ở cái nhà này thì đi luôn đi!”

Lý Bán Mộng cười lạnh nhìn Kỷ Thanh Lam:

“Mẹ, mẹ vì đứa con nuôi này mà không cần cả con ư? Con sống ở cái nhà này 26 năm, còn không bằng đứa con nuôi này sao? Con trai ruột bị mẹ ép đuổi đi, bây giờ mẹ lại muốn ép cả con gái ruột!”

“Con nói cái gì? Con đang nói gì hả?”

Kỷ Thanh Lam hoàn toàn phát rồ, vừa khóc lóc vừa la lối:

“Lý Bán Mộng! Con cút đi! Lý Trường Khanh ông xem con gái ngoan của ông làm cái gì đây này! Các người muốn ép tôi phải chết đúng không!”

Lý Trường Khanh thấy gia đình như thế này, suýt nữa ngất xỉu, ông ta vịn tay lên bàn, hít thở sâu mấy hơi rồi nói với Lý Bán Mộng:

“Bán Mộng, con về phòng đi, bây giờ mẹ con đang nóng giận, con để mẹ tỉnh táo một chút.”

Lý Bán Mộng đứng lên đỡ Lý Trường Khanh ngồi xuống, kêu người làm rót cho ông ta một cốc nước.

“Ba, chuyện Khinh Trần…”

Lý Trường Khanh giơ tay cắt lời cô ấy, nói:

“Chuyện của Khinh Trần con không cần hỏi, thực sự không được thì ba sẽ tìm người tóm nó về, kéo nó về nhà!”

“Con biết, ba, ba không nên tức giận, nhất định phải giữ gìn sức khỏe. Ngày mai con sẽ đi khuyên nhủ Khinh Trần, nói mấy câu dỗ dành, nói không chừng nó sẽ hồi tâm chuyển ý. Nhưng mà trước kia nhà chúng ta đối xử với Khinh Trần hà khắc quá! Trước đó nó phải chịu tủi thân nhiều như thế, cứ như vậy mà muốn nó về thực sự rất khó.”

Lý Trường Khanh ngẩng đầu nhìn con gái, chợt phát hiện hình như con gái đáng tin hơn Kỷ Thanh Lam nhiều.