Sự Trở Về Của Thiếu Gia Thật

Chương 36: Có Người Luôn Hèn Hạ 2

Lý Khinh Trần không nhịn được nữa, hắn đi lên bục giảng cười lạnh nói:

“Lý Tử Hiên, người đi thách đấu với tôi là cậu, hiện tại người đổi ý cũng là cậu, cậu có biết xấu hổ là gì không? Nói xấu tôi gian lận? Hôm nay mà không dạy cho cậu một bài học, đạo tâm của ông đây sẽ vỡ nát CMN mất!”

Nói xong, Lý Khinh Trần giơ tay tát thẳng mặt Lý Tử Hiên.

Lý Tử Hiên bị Cao Hưng túm quần áo, không có cơ hội tránh né, bị tát cho ngã nhào xuống bục giảng.

Lý Khinh Trần ngồi xổm xuống, nắm tóc hắn ta, cười nói:

“Ở Lý gia cậu đã vu oan hãm hại tôi, ra khỏi Lý gia vẫn muốn vu khống cho tôi! Thích mồm thối lắm à?”

Lý Tử Hiên tức giận, tuy rằng bị Lý Khinh Trần túm tóc, nhưng mồm miệng lại không thua kém.

“Lý Khinh Trần, anh chờ đó! Anh vĩnh viễn đừng quay trở về Lý gia, đúng là một kẻ đáng thương, đến cả ba mẹ đẻ cũng không cần anh!”

“Muốn chết!”

Cao Hưng nghe Lý Tử Hiên nói xong, đá một phát lên mặt hắn ta.

“Cho cậu lên mặt này!”

Lý Khinh Trần ngăn cản Cao Hưng, cúi đầu nhìn Lý Tử Hiên, cười nói:

“Tốt lắm, cũng có chút khí phách, tôi thật sự rất sợ cậu sẽ cầu xin tha thứ, như vậy thì chẳng còn gì thú vị nữa rồi! Nói cho cậu biết, tôi sẽ không trở về Lý gia, ông đây không lạ gì ba mẹ chỉ biết quan tâm đến những loại người được nhặt từ bên ngoài về! Hiểu chưa? Tốt nhất là cậu nhanh chóng đưa hết tiền cược ra đây, nếu không…”

Lưu Khinh Mi thấy mấy người đánh nhau trên bục giảng, xông tới kéo Lý Tử Hiên từ trong tay Lý Khinh Trần ra.

“Lý Khinh Trần! Đây là trường học, các cậu muốn làm gì!”

Con đàn bà này đúng là vướng víu!

Lý Khinh Trần thở dài, Lý Tử Hiên đã giơ mặt lên cho hắn rồi, vốn định tát thêm mấy cái, không ngờ lại bị Lưu Khinh Mi chen ngang.

“Lý Tử Hiên mồm thối, nói tôi gian lận, lớp trưởng Lưu cũng nghe thấy mà đúng không? Tôi phải dạy dỗ cậu ta một chút, nếu không đến tối tôi sẽ ngủ không yên, người như tôi có thù tất báo, không để quá lâu!”

“Vậy cậu cũng không thể đánh người được!”

“Cậu nghĩ nó không đáng bị đánh sao?”

“A…”

Lưu Khinh Mi lập tức líu lưỡi, cô ấy cũng hiểu Lý Tử Hiên đáng bị đánh!

Lý Khinh Trần không còn ra tay được nữa, không thèm để ý Lưu Khinh Mi và Lý Tử Hiên đang trợn mắt nhìn hắn, hắn và Cao Hưng khoác vai nhau đi ra khỏi phòng học.

Lý Tử Hiên đỏ mắt, căm giận nhìn bóng dáng Lý Khinh Trần, quát to:

“Lý Khinh Trần! Tôi sẽ không để yên cho anh!”

Trông rất giống một cô vợ nhỏ bị ức hϊếp.

Lưu Khinh Mi nhìn thấy tất cả mọi chuyện, cô đột nhiên cảm thấy Lý Tử Hiên có hơi độc ác.

“Rõ ràng giáo viên dạy toán đã nói Lý Khinh Trần không ăn gian, vì sao cậu còn tìm cậu ấy để gây phiền phức?”

Lý Tử Hiên ôm gương mặt bị Lý Khinh Trần đánh sưng, nói:

“Khinh Mi, cậu cũng không tin tôi? Anh ta thật sự đang ăn gian! Nếu không sao anh ta đạt điểm tối đa được!”

Lưu Khinh Mi nhíu mày:

“Chứng cứ của cậu đâu? Hôm qua cậu không hề tham gia cuộc thi, chỉ nhìn số điểm tối đa của cậu ta mà đã dám nói cậu ta gian lận?”

“Không phải sao?”

Lý Tử Hiên chất vấn.

Lưu Khinh Mi lắc đầu:

“Lý Tử Hiên, cậu quá chủ quan, cậu không hề có chứng cứ gì, đó chính là vu oan, tốt nhất là cậu nên đi tìm Lý Khinh Trần để xin lỗi đi.”

Lý Tử Hiên khó tin nhìn Lưu Khinh Mi:

“Tôi đi xin lỗi anh ta? Tôi bị đánh mà cậu còn bảo tôi đi xin lỗi, Khinh Mi, cậu đứng về phía Lý Khinh Trần từ bao giờ thế?”

Lưu Khinh Mi bình tĩnh nhìn Lý Tử Hiên:

“Tôi không đứng về phe ai cả, chuyện này là cậu sai!”

“Khinh Mi, sao cậu lại biến thành như vậy?”

“Tôi không thay đổi, chỉ là trước kia tôi nhìn nhầm cậu thôi.”

Những lời này nghe rất nặng, khiến Lý Tử Hiên không phản ứng kịp.

Đợi hắn ta hiểu được ý nghĩa của câu nói này thì Lưu Khinh Mi đã rời khỏi phòng học.

Đôi mắt Lý Tử Hiên đỏ ửng lên, vung tay đấm lên bảng đen.

Lý Khinh Trần và Cao Hưng tới căng tin của trường mua hai miếng gà rán rồi ngồi lên bồn hoa mà gặm.

Mấy thằng nhóc mười tám tuổi, qua một ngày một đêm không biết đã tiêu hao hết bao nhiêu năng lượng, nhất là Lý Khinh Trần và Cao Hưng, một người đang tuổi ăn tuổi lớn dinh dưỡng không đầy đủ cần phải bổ sung, một người thì cao lớn cường tráng luôn cảm thấy đói.

“Anh em, tuyệt vời! Sao cậu lại thi được điểm tối đa vậy, nói cho tôi biết đi.”

“Cũng có gì đâu, trước kia tôi không thích làm gì mà thôi! Bây giờ học được những thứ này rồi tôi thấy không hề khó chút nào!”

“Lúc trước cậu mà nói thế này là tôi chửi rồi, nhưng bây giờ tôi cũng hơi tin! Không nói nhiều, 1 vạn 5, đây là phần thưởng của tôi vì cậu đạt điểm tối đa môn toán!”

“Cút! Đừng lợi dụng tôi, tôi thi đạt điểm tối đa còn cần cậu thưởng à! Coi như cậu đang đầu tư!”

Lý Khinh Trần cầm điện thoại di động, nhìn 1 vạn 5 vừa vào tài khoản của mình, trong lòng cảm thấy thoải mái vì cuối cùng cũng vượt qua được ngưỡng cửa vào thị trường chứng khoán.