"Tiểu Mộng, em làm sao thế? Không phải trước đây em là người ghét hắn nhất sao?"
"Vậy là em sai rồi, chị cả! Sáng nay em đã điều tra camera, phát hiện kẻ trộm đồ lót không phải Khinh Trần, mà là Lý Tử Hiên!"
Lý Nhược Nam cười cười, nói:
"Vậy thì sao hả?"
"Thì sao? Chúng ta vu khống hắn như thế, vẫn còn chưa đủ sao? Chị cả, có phải trước đây chị đã biết được gì rồi hay không."
Lý Nhược Nam khẽ gật đầu, thở dài một hơi, bước đến ngồi xuống bên cạnh Lý Bán Mộng, nói:
"Tiểu Mộng, chuyện ăn cắp có phải do Lý Khinh Trần làm hay không đều không quan trọng, quan trọng chính là căn nhà này hoàn toàn không có vị trí cho Lý Khinh Trần. Bố mẹ đều luyến tiếc Tử Hiên, mà Tử Hiên đã ở cùng chúng ta nhiều năm như vậy rồi, loại tình cảm kia cũng không phải Lý Khinh Trần trở về là có thể thay đổi được."
"Thế nhưng, chúng ta hoàn toàn có thể cho Khinh Trần một đãi ngộ giống hệt như thế, để hắn trở thành một thành viên của cái nhà này, nhà họ Lý lớn như thế, sao có thể không có vị trí cho Khinh Trần chứ."
"Tuy nhà họ Lý lớn, nhưng người thừa kế tương lai chỉ có một, từ khoảnh khắc Lý Khinh Trần quay về nhà, tất cả mọi người trong nhà đã đưa ra lựa chọn rồi, bằng không thì Lý Khinh Trần cũng sẽ không rời khỏi nhà họ Lý! Cho nên chị cảm thấy, Lý Khinh Trần rời khỏi nhà họ Lý chính là lựa chọn tốt nhất cho hắn."
"Chị cả, sao chị có thể nói ra những lời này? Khinh Trần chính là em trai ruột của chúng ta đó! Chẳng lẽ, chị biết là Lý Tử Hiên hãm hại Khinh Trần! Chị cũng biết bố mẹ ngược đã Khinh Trần! Chị biết tất cả mọi chuyện, nhưng chị lại không nói!"
"Tiểu Mộng, chẳng lẽ em không biết? Vì sao trước đó em lại ghét hắn như vậy, chỉ vì hắn trộm đồ lót của em thôi sao?"
…
Lý Bán Mộng khó tin nhìn chị cả của mình, lên tiếng phản bác:
“Đúng, lúc Khinh Trần vừa về nhà, chúng ta đều nghĩ hắn thua xa Lý Tử Hiên.”
“Thế nhưng hoàn cảnh sinh hoạt của Khinh Trần và Lý Tử Hiên không hề giống nhau? Chúng ta chỉ cảm thấy hắn nghèo, không biết phép tắc, không có khí chất, nhưng chẳng lẽ Khinh Trần lại không muốn được như chúng ta sao?”
“Lúc trước cha mẹ không coi trọng hắn nên mới đánh mất hắn! Nếu như hắn trưởng thành tại nhà họ Lý, thì chúng ta có ghét bỏ hắn không?”
“Chị cả, trong chuyện này, Khinh Trần không cần chịu trách nhiệm gì cả, mà là cả gia đình chúng ta! Chúng ta để em trai ruột lưu lạc ở bên ngoài tận 16 năm, sau khi về nhà rồi hắn còn bị chúng ta ngược đãi tới mức phải trốn nhà đi! Ta thật sự hận bản thân, vì sao không tỉnh táo lại sớm một chút!”
Lý Nhược Nam nghe Lý Bán Mộng nức nở trần thuật xong, lắc đầu an ủi: “Ngược đãi? Không đến mức ấy, tuy rằng cả nhà không thích Lý Khinh Trần, nhưng cũng không thể tính là ngược đãi được, ở nhà họ Lý vẫn tốt hơn cuộc sống lúc trước của hắn nhiều.”
Lý Bán Mộng giật mình nhìn chị gái mình, cuối cùng cũng hiểu vì sao Lý Nhược Nam lại thờ ơ với chuyện của Lý Khinh Trần như thế.
Cũng khó trách, từ sau khi học xong chuyên ngành tài chính ở nước ngoài, bắt đầu quản lý tài chính của Trường Thịnh, cô ấy bận rộn tới mức hiếm khi về nhà, cho nên cô ấy biết rất ít chuyện trong nhà, còn tưởng rằng Lý Khinh Trần sống ở nhà họ Lý rất sung sướиɠ.
“Chị cả, chị biết không? Khinh Trần ở nhà hai năm phải vào viện bốn lần! Ba lần bị cha đánh, lần thứ tư là bị ngã! Bình thường mẹ vẫn phạt hắn không được ăn cơm, đây không tính là ngược đãi ư?”
Lý Nhược Nam nhíu chặt lông mày:
“Có chuyện này ư?”
“Gia đình chưa từng cho Lý Khinh Trần tiền tiêu vặt, chưa từng may quần áo cho hắn! Còn nữa, chị cả, em từng tới căn phòng mà Khinh Trần ở chưa?”
Lý Nhược Nam lắc đầu.
“Hôm qua ta đi xem rồi, ở tầng hầm, lạnh lẽo ẩm ướt, ta nằm nửa tiếng đồng hồ trên cái giường Khinh Trần ngủ, toàn thân cũng đông cứng lại! Vậy mà Khinh Trần đã ngủ trên cái giường đó hai năm!”
Nghe thấy Lý Khinh Trần phải chịu những điều này, Lý Nhược Nam há hốc miệng, cô ấy hiểu em gái mình, chắc chắn không nói dối!
Chỉ là cô ấy nghe xong cũng rợn cả người.
Nếu những điều này là thật, nhà họ Lý đúng là không có tình người! Dù đối xử với một người xa lạ cũng không đến mức đó!
“Chị cả!”
Lý Bán Mộng tiếp tục nói:
“Khinh Trần là em trai ruột của chúng ta, cùng cha mẹ, chảy chung một dòng máu! Chị không đau lòng sao? Chị không định cứu sao! Chị là chị cả, là đứa trẻ lớn nhất trong nhà chúng ta, sao có thể đối xử lạnh lùng với em trai mình như thế được!”
“Đừng nói nữa!”
Cuối cùng Lý Nhược Nam cũng không chịu nổi mà quát lên, Lý Bán Mộng khiến cô ấy rối bời.
Cán cân trong lòng cô ấy bỗng hơi lung lay!
Quan hệ máu mủ! Em trai ruột! Lý Khinh Trần! Gia đình hòa thuận! Máu lạnh! Coi thường!
Mọi thứ rối tung trong l*иg ngực Lý Nhược Nam, khiến cô ấy đau nhói.
“Em để chị bình tĩnh một chút.”
Lý Bán Mộng đỏ mắt nhìn chị gái mình, nước mắt dàn dụa.