“Lý Khinh Trần, cậu biết Tử Hiên bị làm sao không? Cậu ấy đã rời đi từ sáng, đến giờ vẫn chưa quay lại.”
Lý Khinh Trần mơ màng mở mắt ra, nhìn thấy là Lưu Khinh Mi, hắn không vui trả lời:
“Không biết, không biết, tôi đâu phải bảo mẫu trông trẻ! Không có việc gì thì đừng làm phiền tôi ngủ, một khi tỉnh rồi thì buổi chiều lên lớp lại không ngủ được.”
“Lý Khinh Trần! Tử Hiên là em trai của cậu! Sao cậu lại không lo lắng cho cậu ấy chút nào thế?”
Nghe vậy, Lý Khinh Trần hoàn toàn nổi giận, hắn đứng bật dậy nhìn xuống Lưu Khinh Mi, hét lên:
“Đứa con hoang đấy không phải em trai tôi! Tôi cũng không còn liên quan gì đến nhà họ Lý bọn họ nữa! Đừng đến làm phiền tôi! Nếu cậu lo lắng cho cậu ta thì tự đi mà tìm cậu ta, con mẹ nó, đừng có mà làm phiền tôi nữa!”
Lưu Khinh Mi tỏ vẻ kinh ngạc nhìn Lý Khinh Trần, từ nhỏ đến lớn chưa có ai nói chuyện với cô lớn tiếng như vậy, cảm giác tủi thân dâng lên trong lòng.
“Lý Khinh Trần! Cậu...cậu thật quá đáng!”
Nói xong, cô chạy về chỗ ngồi, cúi đầu trên bàn, ánh mắt ấm ức đỏ lên.
Lý Khinh Trần hét lên mấy câu rồi ngồi xuống ghế, tâm trạng ngủ trưa tốt đẹp của hắn cũng bị phá hỏng.
Trong lòng hắn không hiểu, mình đã cắt đứt quan hệ với nhà họ Lý rồi, sao mấy cô gái này vẫn đến đây tìm mình để làm phiền chứ!
“Khinh Trần, cậu mắng lớp trưởng khóc rồi, không sợ sau này cậu ấy sẽ gây khó dễ cho cậu à?”
Người bạn cùng bàn là Cao Hưng đưa cho hắn một chai nước.
Lý Khinh Trần nhận lấy chai nước, vặn nắp ra rồi tu một ngụm rồi nói với vẻ khó chịu:
“Sợ cái gì? Lớp trưởng thì giỏi giang lắm sao !”
“Mẹ kiếp, hôm nay cậu bị làm sao thế? Hoàn toàn buông thả bản thân à!”
“Không phải, chỉ là tôi đã cắt đứt một số ràng buộc, sẵn sàng tự do bay lượn. Trước đây là do tôi nhẫn nhịn, không chấp nhặt với bọn họ, sau này bọn họ còn dám tìm đến tự chuốc phiền phức, tôi đảm bảo sẽ khiến bọn họ có đến mà không có về!”
“Thôi đi, cậu vẫn nên tập trung học hành thì hơn, đừng quên cậu còn làm một cuộc cá cược thôi học với Lý Tử Hiên nữa đấy! Trân trọng quãng thời gian chúng ta học cùng nhau đi.”
“Nghe ý của cậu là tôi chắc chắn sẽ thua?”
“Cần tôi phải nói sao? Thành tích của Lý Tử Hiên luôn nằm trong top ba của lớp, còn cậu với tôi thì như kẻ tám lạng người nửa cân, đều luôn đứng hạng cuối của lớp, cậu lấy gì mà đấu với người ta?”
“Tôi nói rồi, trước đây là tôi nhường bọn họ thôi! Cậu tin hay không?”
“Anh bạn, chẳng lẽ khoác lác ở đây có thể giúp cậu ngăn ngừa ung thư cổ tử ©υиɠ? Không khoác lác thì chết à?”
“Đánh cược không?”
“Được thôi, thấy bộ dạng của cậu có vẻ rất tự tin, tôi đánh cược với cậu, nếu như thành tích của cậu có thể vượt qua Lý Tử Hiên, tôi gọi cậu là ba!”
“Mẹ kiếp! Cục diện cha con à, tôi thích đấy.”
Cao Hưng lắc đầu bất lực, nói như thể cậu chắc chắn thắng vậy.
Kỳ thi thử liên chín tỉnh được cho là lần mô phỏng gần nhất với kỳ thi đại học, các trường trung học của các tỉnh đều rất coi trọng cuộc thi lần này.
Vì để khích lệ học sinh, trường học Đức Dục đã đặt ra một khoản tiền thưởng rất phong phú cho những học sinh đạt thành tích đứng trong top 10 toàn trường.
Nếu vào được top 10 của toàn thành phố, phần thưởng sẽ tăng gấp đôi.
Còn nếu có thể vào được top 10 của chín tỉnh...không ai dám nghĩ đến điều đó, có lẽ ngay cả hiệu trưởng cũng không dám mơ tưởng.
Thành phố Giang có hai trường trung học trọng điểm quốc gia là trường trung học Nhất Trung và trường trung học Sư Đại, top 10 của thành phố luôn được các học sinh của hai trường này chiếm lĩnh.
Mặc dù trường Đức Dục dù là trường học quý tộc, giáo viên đều được mời đến với mức lương cao, nhưng nguồn học sinh lại không tốt. Các học sinh giỏi đều tranh nhau vào hai trường học trọng điểm, những học sinh có tiền mới chọn Đức Dục, vì vậy trong các kỳ thi đại học và thi chung, phải từ hạng 20 của thành phố trở đi mới thấy tên học sinh của trường trung học Đức Dục.
Tuy là thành tích của Cao Hưng luôn đứng ót lớp, nhưng hắn chưa bao giờ xao lãng việc học.
Lý tưởng của hắn là có thể đạt điểm chuẩn đại học chính quy, học một trường đại học bình thường trong nước, sau bốn năm sẽ ra nước ngoài du học, lấy bằng nước ngoài rồi quay về nối nghiệp gia đình.
Do đó, Cao Hưng rất coi trọng kỳ thi thử liên chín tỉnh lần này, hắn muốn xem thành tích của mình có thể xếp được thứ hạng bao nhiêu trong thành phố, xem mình có thể thì vào trường nào.
Nếu như không đạt được điểm chuẩn đại học, hắn sẽ bảo gia đình tài trợ cho một trường đại học nào đó, xây thư viện hay tòa nhà giảng dạy để hắn có chỗ học.
Là bạn cùng bàn của Lý Khinh Trần, Cao Hưng thực sự lo lắng cho hắn.
Thành tích của Lý Khinh Trần cũng tệ như hắn, kẻ tám lạng người nửa cân, bây giờ hắn lại rời khỏi nhà họ Lý, ít ra Cao Hưng còn có gia đình làm chỗ dựa, còn hắn sau này sẽ thế nào?
“Khinh Trần, người anh em đây thật lòng khuyên cậu một câu, còn mấy tháng nữa thôi, cố gắng học đi, ít nhất là sau này có trường để học lên cao, tốt nghiệp cấp ba rồi ra đời chẳng dễ sống đâu.”
Lý Khinh Trần vỗ vai Cao Hưng, trịnh trọng gật đầu, nói:
“Được rồi, tôi hiểu rồi!”
Lý Khinh Trần rất may mắn khi có Cao Hưng làm bạn thân trong trường.