Sau khi kết thúc buổi học buổi sáng, Lý Khinh Trần cảm thấy tinh thần sảng khoái. Lý Tử Hiên đã bị hắn dạy dỗ một trận trong nhà vệ sinh nên đã rời khỏi trường từ sớm.
Tất nhiên, Lý Tử Hiên không dám nói với Lưu Khinh Mi chuyện này, dù gì chuyện bị nhúng đầu vào bồn cầu cũng không phải là chuyện đáng tự hào gì.
Còn Lý Khinh Trần thì được hưởng một buổi sáng yên bình, không bị ai làm phiền.
Đến giờ ăn trưa, Lý Khinh Trần rời khỏi trường học, hắn định ghé vào một quán ăn nhỏ gần đó để ăn qua loa. Trên thực tế, hai năm nay, bữa trưa hắn đều tự mình giải quyết bên ngoài.
Thức ăn trong căng tin của trường Đức Dục quá đắt, hắn không đủ tiền để ăn, hơn nữa thức ăn còn đánh vào việc ăn uống lành mạnh, làm các món rau hữu cơ có vị nhạt như nước ốc.
Thức ăn ngoài vẫn ngon hơn nhiều, một bát mì cay, một đĩa rau xanh nhỏ, hương vị và khẩu phần đều vừa đủ!
Mặc kệ có lành mạnh hay không, sắp suy dinh dưỡng đến nơi rồi, còn lo gì đến khoa học kỹ thuật và chất lượng sống?
Vừa bước ra khỏi cổng trường, một chiếc Audi dừng lại bên cạnh hắn, cửa xe mở ra, Lý Bán Mộng bước xuống từ trong xe.
“Khinh Trần!”
Nghe thấy vậy, Lý Khinh Trần sửng sốt, từ khi nào mà Lý Bán Mộng lại thân thiết với mình đến thế? Sao cô gọi mình thân mật như vậy?
“Có chuyện gì à?”
Lý Bán Mộng tiến lên, định nắm lấy tay Lý Khinh Trần, nói:
“Khinh Trần, chị đến đây để xin lỗi em, trước đây là do chị hai không đúng, chị hai đã trách oan cho em rồi, chị hai không nên đối xử với em như vậy. Em hãy theo chị về nhà đi, cho chị hai một cơ hội để sửa sai.”
Lý Khinh Trần nghiêng người tránh đi, lách khỏi bàn tay của Lý Bán Mộng, nói:
“Lý Bán Mộng! Chị không sao đấy chứ? Uống nhầm thuốc à? Hôm qua không phải chúng ta đã nói rõ rồi sao, cả đời này cũng không qua lại với nhau nữa mà!”
Lý Bán Mộng không bắt được tay Lý Khinh Trần, cô bối rối rút tay về, nói:
“Khinh Trần, đều là lỗi của chị hai. Chị đã xem camera, người lấy trộm quần áo không phải là em mà là Lý Tử Hiên!”
“Ừ, vậy thì sao? Chị biết rồi thì thôi, mắc mớ gì đến tôi nhỉ?”
“Chị...Chị hai thật sự hối hận rồi, chị hai đã vu oan cho em. Em muốn chị hai làm gì thì em mới em tha thứ cho chị hai đây? Chỉ cần em nói ra, chị nhất định sẽ nghe theo, chỉ cần em có thể tha thứ cho chị hai và về nhà cùng chị hai.”
Lý Khinh Trần nhìn Lý Bán Mộng với vẻ đầy nghi hoặc, chẳng lẽ chuyện bọn họ cắt đứt quan hệ lại ảnh hưởng lớn như vậy sao?
Một người vốn luôn căm ghét hắn như Lý Bán Mộng lại có thể hạ mình để tìm cách làm lành với hắn, chuyện này quả thật kỳ quái!
“Chị làm gì vậy, khổ nhục kế à? Tôi phải vất vả lắm mới thoát khỏi nhà họ Lý, chị còn muốn lôi tôi về, nhảy vào hố lửa thêm lần nữa, chị nghĩ tôi là người rẻ mạt đến vậy sao?”
Lý Bán Mộng thấy Lý Khinh Trần hiểu lầm ý của mình, vội vàng giải thích:
“Không phải vậy, Khinh Trần, chị thật lòng muốn xin lỗi em! Trước đây chúng ta đã làm quá đáng, không nghĩ đến cảm xúc của em…”
Lý Khinh Trần có chút bực bội, bữa ăn trưa chỉ có một chút thời gian thôi, hắn không có thời gian đứng đây dây dưa với Lý Bán Mộng.
“Được rồi, đừng nói nữa. Không phải chị chỉ muốn một lời tha thứ thôi sao? Tôi tha thứ cho chị, nhưng điều kiện là sau này chị đừng xuất hiện trước mặt tôi nữa, chúng ta cứ coi như không ai phải bận tâm đến ai.”
Nói xong, Lý Khinh Trần không để ý đến sự cầu xin của Lý Bán Mộng mà quay người đi về phía quán mì trong con hẻm nhỏ.
Lý Bán Mộng nhìn theo bóng lưng của Lý Khinh Trần càng lúc càng xa, cô bỗng nhiên mất hết sức lực, ngã ngồi xuống đất.
Khinh Trần không tha thứ cho mình, nó hận mình đến tận xương tủy.
Đúng vậy, nó đã chịu quá nhiều bất công và đau khổ từ mình, sao có thể chỉ vài câu nói mà có thể tha thứ được chứ.
Lý Bán Mộng, mày thật quá tự mãn! Trước đây mày đã làm nhiều chuyện sai trái như vậy, làm sao Khinh Trần có thể dễ dàng tha thứ cho mày được!
Nghĩ đến đây, ánh mắt của Lý Bán Mộng trở nên kiên định hơn, cô nhất định phải bù đắp cho em trai Khinh Trần, phải làm cho em ấy cảm nhận được sự chân thành của mình và chấp nhận lời xin lỗi của cô một cách thật lòng!
Lý Bán Mộng đứng dậy, nhấc đôi giày cao gót lên, bước theo Lý Khinh Trần đi vào con hẻm.
Lý Khinh Trần ngồi xuống một chiếc bàn dính đầy dầu mỡ, gọi một bát mì xương hầm và một đĩa rau xào.
Một lúc sau, Lý Bán Mộng cau mày bước vào quán mì, nhìn quanh nơi này một lượt rồi ngồi xuống đối diện Lý Khinh Trần với vẻ miễn cưỡng:
“Khinh Trần, bữa trưa nào em cũng ăn những thứ này sao?”
Lý Khinh Trần lắc đầu ngao ngán, nói:
“Lý Bán Mộng, ăn những thứ này thì sao? Dù sao cũng còn tốt hơn là ở nhà họ Lý mà chẳng được ăn gì. Chị đuổi theo đến tận đây là định sỉ nhục tôi nữa à?”
“Không phải vậy, Khinh Trần, em hiểu lầm rồi. Chị hai biết mình không xứng đáng được em tha thứ, nên chị hai quyết định sẽ dùng toàn bộ thời gian còn lại để bù đắp cho em, đến khi nào em chấp nhận tha thứ cho chị thì thôi.”