Mặt mày Lý Trường Khanh tái mét, không ngờ một bữa tiệc sinh nhật tốt đẹp lại bị Lý Khinh Trần làm rối tung lên như thế!
Hơn nữa, trước mặt tất cả khách khứa mà hắn lại tuyên bố cắt đứt quan hệ với nhà họ Lý! Nếu bây giờ để Lý Khinh Trần đạt được ý nguyện thì sau này làm sao còn quản lý cái nhà này được nữa, trước mặt đối tác và công ty, mình còn biết giấu mặt vào đâu đây?
“Lý Khinh Trần, nhà họ Lý dạy dỗ mày, nuôi nấng mày, chưa bao giờ đối xử tệ với cậu mày! Mày làm như vậy thật tao thất vọng, không biết trước năm 16 tuổi, mày đã nhận được sự giáo dục kiểu gì? Chẳng lẽ chỉ học được cách vong ơn bội nghĩa thôi sao?”
Lý Khinh Trần nhắm mắt lại, hít một hơi sâu rồi từ từ thở ra.
“Vong ơn bội nghĩa à? Xin hỏi ơn ở đâu? Nghĩa ở đâu?”
“Tôi được đưa về nhà họ Lý vào sinh nhật 16 tuổi, đến bây giờ là sinh nhật 18 tuổi, tròn hai năm trời! Trong hai năm này tôi đã phải nhập viện bốn lần!”
Lý Khinh Trần lục ra từ trong ba lô ra một tập bệnh án, lật ra từng trang từng trang!
“Lần đầu tiên, Kỷ Thanh Lam mất đồ trang sức, các người nghi ngờ tôi là kẻ trộm, chính tay ông đã ném gạt tàn thuốc lá vào đầu tôi, tôi bị chấn thương não phải vào vào bệnh viện, trên đầu còn phải khâu 18 mũi!”
“Lần thứ hai, Lý Bán Mộng mất đồ lót, Lý Tử Hiên nói là do tôi trộm, ông tức giận đến mức đánh tôi gãy cả xương ống chân!”
“Lần thứ ba, Lý Tử Hiên ngã từ trên cầu thang xuống, các người nói là tôi đẩy, tôi bị ông đánh đến ngất xỉu! Phải nằm viện ba ngày!”
“Lần thứ tư! Lý Tử Hiên làm vỡ bình hoa trong nhà và đổ tội cho tôi làm vỡ, giữa mùa đông mà các người phạt tôi quỳ ngoài trời! Lý Tịnh Tuyết còn dội một xô nước lạnh lên người tôi! Tôi bị lạnh đến nỗi sốt 39,5 độ, hôn mê một lúc lâu rồi mới được đưa đến bệnh viện!”
“Đó chính là ơn của các người à!”
“Đây chỉ là bốn lần tôi phải nhập viện, còn ngày thường bị các người đánh đập, mắng mỏ, tùy ý sỉ nhục thì có ít không?”
“Trộm cắp, vu oan, những chuyện này chỉ cần xem camera sẽ biết ngay ai là thủ phạm! Nếu thật sự không thể tra ra thì còn có cảnh sát! Các người dựa vào cái gì mà vu khống tôi trong khi không có bất kỳ chứng cứ nào!”
“Người giúp việc, quản gia của nhà họ Lý đều ở trên lầu, sau khi tôi về nhà họ Lý thì lại bị các người sắp xếp ở dưới tầng hầm! Các người đi mà xem thử, cái chăn đó đến giờ vẫn còn ẩm!”
“Đó chính là ơn của các người à!”
“Lo cho tôi đi học? Các người vì muốn tôi chăm sóc cho Lý Tử Hiên nên đã chuyển tôi từ trường học chuyên Nhất Trung toàn quốc sang trường quý tộc Đức Dục! Nhưng các người có biết không? Đức Dục chỉ cần có tiền là vào được, còn trường Nhất Trung thì có tiền cũng không vào được!”
“Tuy là các người đã trả học phí cho tôi, nhưng ngoài những lần đánh mắng, khinh rẻ tôi thường ngày ra, các người đã từng làm tròn trách nhiệm của bậc cha mẹ dù chỉ một chút chưa?”
“Vì không muốn làm con nuôi Lý Tử Hiên tự ti, các người bắt tôi nhường nhịn nó mọi thứ, ngay cả thành tích các kỳ thi cũng không được phép cao hơn nó!”
“Mà các người có biết không? Khi cả gia đình các người bỏ tôi ở nhà một mình để đi du lịch nước ngoài, các người đã bao giờ nghĩ đến cảm giác của tôi chưa?”
“Để tôi nói thêm một chuyện nữa, hôm nay cũng là sinh nhật của tôi, khi các người tổ chức tiệc mừng rầm rộ cho Lý Tử Hiên ở đây, lại bảo tôi ở dưới tầng hầm đừng ra ngoài để không làm mất mặt các người!”
“Đó chính là ơn của các người à!”
“Vốn dĩ tôi định lặng lẽ rời khỏi đây, coi như tôi chưa từng đến nhà họ Lý, coi như các người chưa từng sinh ra đứa con trai này, chưa từng có người em trai này! Nhưng lúc tôi chuẩn bị rời đi thì các người lại vu khống tôi trộm chiếc nhẫn kim cương của quý cô này!”
Nói xong, Lý Khinh Trần rút ra một chiếc bật lửa, đốt cháy tờ giấy xét nghiệm ADN huyết thống!
“Tuy là nhà họ Lý có gia tài bạc tỷ! Nhưng Lý Khinh Trần tôi không thèm!”
“Ngày hôm nay tôi nhất định phải rời khỏi nhà họ Lý, cắt đứt quan hệ với nhà họ Lý! Trước đây tôi còn nể mặt nhà họ Lý, nhưng các người không cần! Vậy thì chúng ta cứ chấm dứt hết đi! Sau khi chấm dứt, chúng ta đừng có mơ đến chuyện hòa giải!”
“Các người cứ tiếp tục chiều chuộng đứa con nuôi không có quan hệ huyết thống đó của các người đi! Tôi không thèm cản trở gia đình các người sống hòa thuận với nhau nữa!”
Lý Khinh Trần một hơi trút hết những uất ức đã chịu đựng suốt những năm qua!
Khách khứa bên dưới nghe xong đều hoàn toàn ngớ người, bọn họ kinh ngạc đến mức há hốc miệng!
“Mẹ kiếp! Nhà họ Lý còn là người không đây! Những chuyện như thế mà cũng làm được sao!”
“Lý Khinh Trần không phải về đây làm thiếu gia mà là về làm trâu làm ngựa! Vậy thì ở cô nhi viện còn tốt hơn nơi này đấy!”
“Ngay cả con trai ruột mà bọn họ cũng đánh đến mức phải nhập viện, thật không thể tin là bọn họ có thể ra tay như thế!”
“Lý Tịnh Tuyết chẳng phải là ca sĩ của nhà họ Lý sao? Không ngờ sau lưng lại độc ác như vậy, ra tay tàn nhẫn với em trai ruột mình như thế! Thật là... biết người biết mặt mà không biết lòng!”
“Nếu là tôi thì tôi đã lật bàn lâu rồi, Lý Khinh Trần có thể nhẫn nhịn được hai năm, thật không dễ dàng gì.”