Sự Trở Về Của Thiếu Gia Thật

Chương 10: Đoạn Tuyệt 1

“Chuyện này... chuyện này là sao! Vừa nãy còn cố gắng biểu diễn tiết mục, bây giờ lại đòi đoạn tuyệt quan hệ, đây là vở kịch gì nữa vậy?”

“Wow! Tin sốt dẻo! Tin cực kỳ sốt dẻo! Con ruột của nhà họ Lý lại muốn đoạn tuyệt quan hệ với nhà họ Lý!”

“Mau mở máy quay ra đi, quay lại giấy tờ trên tay Lý Khinh Trần! Trời ơi, đúng là con ruột thật!”

“Bây giờ tôi mới biết nhà họ Lý đã tìm lại được đứa con ruột, nhưng tại sao trước giờ không công bố ra ngoài?”

“Cậu con ruột tên Lý Khinh Trần này bị điên rồi sao? Đây là nhà họ Lý đấy, thìa vàng đã dâng tận miệng mà còn nhổ ra!”

“Con ruột mà trên người chỉ mặc một bộ đồng phục học sinh cũ... Trời ơi, nhà họ Lý giàu có như vậy, hóa ra là tiết kiệm tiền từ cậu con ruột này à...”

“Vừa nãy tôi còn thấy Chủ tịch Lý động tay với Lý Khinh Trần cà đuổi cậu ấy xuống tầng hầm! Đây là ba ruột đấy!”

“Với lại, lúc nãy tôi còn nghe được là nhà họ Lý coi cậu con ruột này như kẻ trộm! Nhà họ Lý bọn họ đúng là nhẫn tâm thật!”

Lời nói của Lý Khinh Trần đã gây ra một sự chấn động lớn trong đám khách khứa, những khách mời tinh ý bắt đầu nhận ra vài điều thú vị từ những chi tiết trên người Lý Khinh Trần.

Lúc này, Lý Trường Khanh đứng dưới khán đài vừa mới nghĩ rằng có lẽ đứa con ruột này của mình vẫn còn chút giá trị, nhưng bỗng nhiên Lý Khinh Trần lại làm ra chuyện này!

“Lý Khinh Trần! Mày đang định làm gì! Mau cút xuống đây cho tao!”

Lý Khinh Trần bình tĩnh nhìn Lý Trường Khanh, hít sâu một hơi rồi nói:

“Ông Lý, ông đến đúng lúc lắm, ngay trước mặt nhiều khách quý thế này, chúng ta hãy giải quyết mọi chuyện luôn đi.”

“Đồ súc sinh! Mày vừa gọi tao là gì?”

“Ông Lý à! Sao thế? Có vấn đề gì à?”

“Tao là ba của mày, mày dám xưng hô với tao như thế à! Quả nhiên là đồ vong ân bội nghĩa! Vô giáo dục!”

Lý Khinh Trần mỉm cười, lắc đầu, sau đó lấy điện thoại di động ra, mở một bản ghi âm và đặt trước micro.

Trong bản ghi âm phát ra một đoạn đối thoại.

“Ba!”

“Đừng gọi tao là ba! Mày không xứng!”

“Vậy sao? Thế thì sau này con sẽ không gọi nữa!”

Lý Khinh Trần cầm điện thoại di động và nhìn Lý Trường Khanh, mỉm cười rồi nói:

“Nghe rõ rồi chứ? Ông Lý, chính ông vừa bảo tôi không xứng gọi như thế, tôi đã làm theo ý ông, sao ông có thể nói tôi không có giáo dục?”

“À, đúng rồi, còn có đoạn này nữa.”

Lý Khinh Trần tìm thêm một đoạn ghi âm khác và phát lên.

“Mẹ!”

“Đừng gọi tao là mẹ, tao không có đứa con trai như mày!”

“Ồ!”

Các khách mời trong buổi tiệc lại một lần nữa ồ lên.

“Thật đau lòng cho Lý Khinh Trần, Chủ tịch Lý và vợ ngài ấy sao có thể nói ra những lời như vậy, đây là con ruột mà!”

“Đúng vậy, dù có tức giận đến đâu cũng không thể nói ra những lời như thế, thật là làm tổn thương người ta.”

“Cuối cùng tôi cũng hiểu lý do tại sao Lý Khinh Trần muốn đoạn tuyệt quan hệ với nhà họ Lý, nếu là tôi thì đã lật bàn bỏ đi từ lâu rồi.”

“Haizz, nhà họ Lý vốn là một gia đình quyền thế, sao có thể làm ra chuyện thế này chứ! Không màng đến tình thân huyết thống, còn ai dám làm ăn với bọn họ đây.”

Kỷ Thanh Lam nghe thấy những lời mình từng nói phát ra từ điện thoại di động của Lý Khinh Trần, bà ta tức đến mức choáng váng, suýt nữa ngất xỉu.

Lý Tịnh Tuyết vội vàng đỡ lấy mẹ mình, vỗ ngực giúp Kỷ Thanh Lam để bà ta bình tĩnh lại.

Kỷ Thanh Lam cuối cùng cũng thở đều, chỉ tay về phía Lý Khinh Trần trên bục phát biểu và hét lên:

“Nghịch tử! Nghịch tử! Nuôi dưỡng mày hai năm trời, vậy mà mày lại quay ra cắn ngược nhà họ Lý một cú!"

Chị ba Lý Tịnh Tuyết cũng không nhịn được mà hét lên:

“Lý Khinh Trần, mày nhìn xem mày đã làm mẹ tức giận đến mức nào! Mày ăn trong nhà, ở trong nhà, nhà họ Lý có làm gì sai với mày không! Mày trộm đồ trang sức của mẹ, trộm đồ dùng riêng tư của chi hai, thậm chí cả quà của Tử Hiên tặng tao mà mày cũng trộm, những chuyện đó bọn tao đều có thể nhẫn nhịn. Vậy mà bây giờ mày còn dám phản bội nhà họ Lý!”

“Còn nữa, đám bạn bè không ra gì của mày ở bên ngoài kia! Mày học theo mấy cái thói hư tật xấu chúng nó, chẳng phải nhà họ Lý vẫn luôn phải nhẫn nhịn sao! Nói mày vài câu mà mày cũng không chịu được nữa sao!”

Sau khi nghe những lời của Kỷ Thanh Lam và Lý Tịnh Tuyết, Lý Khinh Trần chỉ cười một cách thê lương.

Hắn vốn không có ý muốn lật bàn, nếu mọi chuyện cứ thế mà cắt đứt thì cũng chẳng có gì để nói!

Nhưng nhà họ Lý lại cố tình vu khống tội trộm cắp lên đầu hắn, sau đó còn muốn hắn tiếp tục nhẫn nhịn mà liếʍ chân bọn họ, không đời nào!

Nếu các người đã không muốn mặt mũi, vậy thì hôm nay chẳng ai giữ được thể diện cả!