“Mẹ.”
Lý Khinh Trần nhìn mẹ mình, vành mắt đỏ hoe, khẽ gọi một tiếng.
Sau khi Lý Khinh Trần sinh ra đã bị bảo mẫu bắt cóc, sau đó bị bán cho một cặp vợ chồng nông dân.
Sau này, cặp vợ chồng đó lần lượt qua đời khi Lý Khinh Trần mới 5 tuổi.
Năm tuổi, Lý Khinh Trần trở thành một đứa trẻ mồ côi thực sự!
Đi ăn xin, nhặt ve chai, bị chó cắn, còn bị những đứa trẻ lớn hơn bắt nạt, nhưng hắn luôn cắn răng chịu đựng, biến mình thành một con chó hoang hung dữ, cố gắng sống sót.
Nhiều khi, hắn đánh những đứa trẻ bắt nạt mình đến phát khóc, lúc bị mẹ của những đứa trẻ đó tát vào mặt, hắn luôn nghĩ rằng giá như mẹ mình cũng ở bên cạnh thì tốt biết bao!
Kiếp trước, khi bản thân bị nhiễm viêm phổi, nằm trong căn phòng cách ly lạnh lẽo, hắn rất hy vọng mong mẹ có thể đến thăm mình một lần, dù chỉ là đứng ngoài cửa phòng bệnh gọi mình một tiếng thôi cũng được.
Thậm chí sau khi trọng sinh, lần đầu tiên nhìn thấy Kỷ Thanh Lam, Lý Khinh Trần còn muốn kể hết những tủi nhục kiếp trước mình phải chịu cho mẹ nghe!
Nhưng Kỷ Thanh Lam chẳng buồn cho hắn cơ hội nào để nói!
“Đừng gọi tao là mẹ! Tao không có đứa con trai nào như mày! Mày nhìn lại cái bộ dạng hiện giờ của mày xem, đã bảo với mày là phải sửa hết đống tật xấu đó trước khi ra ngoài gặp người mà!”
Nghe vậy, Lý Khinh Trần há miệng, dâng lên cảm giác đau nhói ở ngực.
Hắn cười khổ, quả nhiên không nên kỳ vọng gì, nếu không thì người bị tổn thương chắc chắn sẽ là mình.
Hắn hít sâu một hơi, nhẹ nhàng lắc đầu:
“Đây là lần cuối cùng con gọi mẹ một tiếng mẹ, mẹ có thể không chấp nhận, nhưng con đảm bảo đây là lần cuối cùng!”
“Mày có ý gì?”
“Ý trên mặt chữ đó.”
Lý Khinh Trần thở ra một hơi dài, nếu đã không trân trọng thì cũng không cần bận tâm nữa.
Hắn quay người lại, tiếp tục tìm những món ăn mình thích trên bàn tiệc.
Mà lúc này, Lý Tịnh Tuyết đi đến bên cạnh Kỷ Thanh Lam, nắm lấy cánh tay Kỷ Thanh Lam, lắc lắc và nói:
“Mẹ, mẹ xem Lý Khinh Trần đi! Cái bộ dạng đáng khinh của nó, sao ba mẹ không quản lý nó đi!”
Kỷ Thanh Lam nhìn Lý Khinh Trần với vẻ mặt thờ ơ, l*иg ngực bà phập phồng dữ dội, sắc mặt cũng đỏ bừng lên vì tức giận!
“Lý Khinh Trần! Mày lại ngứa da rồi phải không! Mày nghĩ là hôm nay đông người thì tao không dám động đến mày đúng không! Mày mau quay lại phòng dưới tầng hầm rồi quỳ xuống cho tao! Hôm nay không được ăn cơm!”
Lý Khinh Trần lấy một miếng gan ngỗng nhét vào cái bánh mì, sau đó bỏ vào miệng nhai vài lần, có vẻ hơi ngán, không ngon lắm.
Nuốt gan ngỗng xuống, hắn quay lại nhìn Kỷ Thanh Lam.
“Hôm nay không được ăn cơm? Câu đó bà đã nói hôm qua rồi! Hơn nữa tôi đã hai ngày không ăn gì rồi, đói đến mức hoa mắt chóng mặt, những gì các người nói tôi hoàn toàn nghe không lọt tai đâu.”
“Vả lại, các người đã nói những người đến đây hôm nay đều là người có địa vị, nếu như tôi đói quá mà lỡ tay hất đổ bàn tiệc, các người đừng trách tôi.”
“Mày dám! Đồ súc sinh! Đồ nghịch tử! Sao tao lại sinh ra một thứ súc sinh như mày chứ!”
Kỷ Thanh Lam rõ ràng đã bị Lý Khinh Trần chọc giận, bà nhìn Lý Khinh Trần, gân xanh trên cổ hiện rõ!
Ở sảnh tiệc có rất nhiều người, bà cũng phải giữ thể diện cho nhà họ Lý, vì vậy Kỷ Thanh Lam thậm chí không thể lớn tiếng quát mắng được, chỉ có thể nén giận, bình tĩnh thầm mắng.
Lý Khinh Trần lắc đầu, tiếp tục ăn thức ăn!
Mặc dù Kỷ Thanh Lam tức giận đến mức cả giọng nói và vẻ mặt đều nghiêm nghị, nhưng Lý Khinh Trần biết, người mẹ này của mình không dám nổi giận trước mặt mọi người như vậy!
Bởi vì bọn họ coi bản thân là người có địa vị, mà người có địa vị thì phải giữ thể diện!
“Lý Khinh Trần!”
Một cô bé xinh xắn mặc váy công chúa từ từ bước đến bên cạnh Lý Khinh Trần, nhìn đĩa thức ăn của hắn rồi nhíu mày.
Lý Khinh Trần ngẩng đầu lên liếc mắt nhìn và nhận ra đó là Lưu Khinh Mi, bạn học của mình và Lý Tử Hiên.
Lưu Khinh Mi là thanh mai trúc mã của Lý Tử Hiên - con nuôi của nhà họ Lý, từ nhỏ đã theo Lý Tử Hiên cùng nhau lớn lên, bình thường thành tích học tập cũng tốt, còn là lớp trưởng lớp 12A2 của trường Trung học Đức Dục.
Mà vừa hay Lý Khinh Trần cũng học ở lớp 12A2 của trường Đức Dục, chỉ có điều Lý Khinh Trần là một người rất kín tiếng trong lớp, không mấy khi giao tiếp với Lưu Khinh Mi.
Thực ra, Lý Khinh Trần cũng không muốn có bất kỳ giao tiếp nào với Lưu Khinh My.
Ngày thường Lý Tử Hiên hay nói xấu Lý Khinh Trần rất nhiều trước mặt Lưu Khinh Mi, bởi vậy Lưu Khinh Mi cũng luôn mang ác cảm với Lý Khinh Trần.
Miễn là mắt không thấy thì lòng không phiền hay là không chọc được thì né đi, dù sao ở kiếp trước, Lý Khinh Trần cũng giữ khoảng cách với Lưu Khinh Mi với thái độ tôn kính mà không thể gần gũi.
Lưu Khinh Mi trách móc Lý Khinh Trần một câu, sau đó ngẩng đầu lên nhìn thấy Kỷ Thanh Lam và Lý Tịnh Tuyết, cô ngoan ngoãn chào hỏi.
“Dì Kỷ, chị ba!”
Kỷ Thanh Lam và Lý Tịnh Tuyết nhìn thấy Lưu Khinh Mi thì lập tức nở nụ cười rạng rỡ, ân cần hỏi han Lưu Khinh Mi, như thể cô là con gái ruột và em gái ruột thịt của mình vậy.