Ảnh Hậu Cũng Có IDOL Trong Lòng

Chương 8: Nhị Cẩu nói em quay lại rồi hả?

Cố Tầm nhìn thấy tin nhắn phản hồi của Kỳ Cẩn Yến, liền nhanh chóng gõ vài dòng rồi lại lưỡng lự, tay đặt trên nút gửi mà lòng thì nhút nhát.

Ở phía bên kia, Kỳ Cẩn Yến nhìn chằm chằm vào màn hình một hồi, dòng chữ “đối phương đang nhập” hiện lên rồi lại biến mất mà chẳng có tin nhắn nào tới. Trong mắt anh loé lên một tia tò mò.

Kỳ Cẩn Yến: Cô bé Tầm Tầm muốn hỏi gì vậy?

Cố Tầm nhìn thấy tin nhắn của Kỳ Cẩn Yến, lỡ tay mà gửi luôn đoạn tin nhắn đang dở.

Tầm Tầm: Thầy Kỳ có viết dòng ký tặng giống nhau cho tất cả fan không ạ?

Nhận ra vừa gửi nhầm, Cố Tầm liền cuống cuồng thu hồi tin nhắn. Sau đó, cô ngồi thẫn thờ, mắt mở to đầy hối hận, tay run run, cả hơi thở cũng chậm lại, cứ như thể nếu cô không nhúc nhích thì Kỳ Cẩn Yến sẽ không kịp thấy tin nhắn vừa rồi, và càng không thể nhận ra dấu vết đã bị thu hồi.

Thấy mãi không có tin nhắn hồi đáp, Cố Tầm thở phào nhẹ nhõm, cố tỏ ra bình tĩnh mà nhắn lại hai dòng khác:

Tầm Tầm: Vừa rồi gửi nhầm đấy ạ.

Tầm Tầm: Thầy Kỳ ngủ sớm đi nha, chúc thầy ngủ ngon.

Kỳ Cẩn Yến vừa định trả lời thì thấy tin nhắn bị thu hồi. Ngón tay lướt nhẹ trên màn hình, anh không khỏi tò mò cô nàng vừa muốn hỏi gì mà phải thu hồi. Vừa gõ vài từ định hỏi, đã thấy Cố Tầm nhắn hai dòng mới tới.

Anh bật cười, xoá đi mấy chữ mình đang định gửi rồi nhắn lại vỏn vẹn hai chữ.

Kỳ Cẩn Yến: Ngủ ngon.

Nghĩ ngợi thêm một chút, anh lại bổ sung thêm một tin nhắn nữa.

Kỳ Cẩn Yến: Dòng ký tặng cho em là độc nhất vô nhị.

——

Sáng hôm sau, Cố Tầm bị đánh thức bởi tiếng chuông điện thoại reo inh ỏi.

Cô luồn tay ra khỏi chăn, mò mẫm chiếc điện thoại đặt trên tủ đầu giường, mắt vẫn nhắm nghiền, giọng ngái ngủ lẩm bẩm, "Alo?"

“Cô bé Tầm Tầm của chị đây mà! Nhớ chị không?” Giọng nữ ở đầu dây bên kia đầy hào hứng và năng lượng.

“Ừm… Chị Du ạ?” Cố Tầm chầm chậm ngồi dậy, mắt vẫn lờ đờ, vừa ngáp vừa ngồi vắt vẻo trên giường.

“Cậu Nhị nói em chuẩn bị quay lại giới giải trí rồi đấy hả?” Giọng bên kia lấp lửng, phấn khởi lắm.

“Ừ, chắc vậy.” Cố Tầm lười nhác đáp lại.

“Chị đang có một bộ phim này, song nữ chính nhé, em có muốn thử không?” Ở bên kia đầu dây, Du Ninh Uyển đang bận rộn, hình như là ở phim trường.

“Có cảnh thân mật không chị?” Cố Tầm nghiêm túc hỏi.

“Thân mật nhất chắc là ôm thôi.” Biết Cố Tầm không thích đóng cảnh hôn hay cảnh giường chiếu, Du Ninh Uyển liền giải thích ngay.

“Vậy chị gửi kịch bản qua cho chị Tang nhé.” Cố Tầm nghiêng đầu, suy nghĩ một lát rồi trả lời, định bụng sẽ xem xét kỹ lưỡng.

“Okie, để chị gửi ngay đây. Đạo diễn Lộ nghe tin em quay lại thì cứ giục chị kéo em về cho bằng được, giục đến mấy lần rồi…” Du Ninh Uyển nói một hồi, lại chuyển sang đủ thứ chuyện trên trời dưới đất.

Cố Tầm kiên nhẫn lắng nghe một chút rồi đột nhiên nghe tiếng ai đó đang thúc giục ở phía bên kia. “Chị Du ơi, hình như có người gọi chị kìa, chị đang bận à?”

“Chị đang hộ tống Nhị quay show này mệt gần chết đây, hu hu…” Du Ninh Uyển than thở, nghe có vẻ cực kỳ đau khổ.

“Thôi nào, ngoan nào, đừng khóc nữa nhé.” Cố Tầm mềm mỏng dỗ dành.

“Biết ngay bé Tầm yêu chị nhất mà. Thương cưng quá đi, muah muah!” Du Ninh Uyển làm bộ hôn gió vào điện thoại.

“Em cũng yêu chị mà.” Cố Tầm nhẹ cười, giọng dịu dàng lười biếng.

“Vậy chị đi đây, tiếc ghê, dạo này bận phát khóc.” Du Ninh Uyển tỏ vẻ tiếc nuối, vẫn không quên than vãn trước khi cúp máy.

“Dạ, vậy chị mau đi làm việc đi nha.”

“Bye bye Tầm Tầm bảo bối, yêu em nhiều nha!”

“Bye bye chị, bảo bối Ninh Uyển.”

Cúp điện thoại xong, Cố Tầm mới uể oải bò dậy đánh răng rửa mặt. Vừa bước ra khỏi phòng thì nghe tiếng chuông cửa reo vang.