Vũ Thanh vừa ăn cháo vừa cầm tập hồ sơ trên bàn, lật giở từng trang giấy một cách chăm chú. Những thông tin ghi chép trong đó khiến cậu không khỏi suy nghĩ. Khi đến một cái tên quen thuộc, cậu thoáng ngừng lại.
Đông Quân – Nghề nghiệp: Thợ rèn.
"Thì ra là ông ta," Vũ Thanh nhíu mày, ánh mắt ánh lên vẻ thâm trầm. Đông Quân chính là người đã rèn thanh trường kiếm và cặp kiếm ngắn mà cậu từng sở hữu trước mạt thế. Cậu không ngờ ông lại trở thành một phần trong đội ngũ của mình, một nhân tố đáng giá.
Tiếp tục lật hồ sơ, cậu nhận ra trong danh sách này có nhiều người tài năng. Một số làm nghề cơ khí, một số kiến trúc sư, thậm chí có cả bác sĩ. Đến khi nhìn thấy cái tên Cẩn Y – Nghề nghiệp: Bác sĩ, đôi mắt Vũ Thanh sáng lên.
"Coi bộ lần này nhặt được bảo bối rồi," cậu mỉm cười, trong lòng cảm thấy thỏa mãn.
Sau khi ăn xong, cậu đặt hồ sơ sang một bên rồi gọi Tiểu Tuyết vào phòng.
Khi Tiểu Tuyết bước vào, cô nhìn cậu đầy tò mò: "Có việc gì vậy?"
Vũ Thanh ngồi dựa vào ghế, ánh mắt nhìn cô từ trên xuống dưới rồi hỏi: "Dị năng của tỷ dạo này thế nào rồi?"
Tiểu Tuyết đáp, giọng điệu có chút tự hào: "Dị năng của tỷ có tăng lên một chút, cảm giác điều khiển dễ dàng hơn trước."
Nghe vậy, Vũ Thanh gật đầu, ánh mắt thoáng hiện vẻ hài lòng. Nhưng cậu vẫn không quên nhắc nhở:
"Tỷ, trong đội ngũ của chúng ta hiện tại có một người làm bác sĩ. Tỷ qua đó học hỏi thêm kiến thức y học từ cô ấy đi. Nhớ kỹ, cái gì mà khoa học kỹ thuật giải quyết được thì cứ dùng, đừng lạm dụng dị năng quá. Dị năng là con dao hai lưỡi, dùng sai thì hại thân."
Tiểu Tuyết nghe xong khẽ nhíu mày, nhưng cũng không phản bác. Cô gật đầu đáp: "Được rồi, tỷ biết rồi. Tỷ sẽ đi sắp xếp ngay."
Vũ Thanh nhìn theo bóng lưng Tiểu Tuyết rời khỏi phòng, trong lòng cảm thấy an tâm hơn. Một đội ngũ chỉ mạnh khi các thành viên đều biết cách phát huy năng lực của mình một cách hợp lý. Và cậu – với tư cách là trung tâm của họ – phải đảm bảo điều đó.
Sau khi Tiểu Tuyết rời đi, căn phòng lại chìm vào tĩnh lặng. Vũ Thanh đứng dậy, vươn vai một chút rồi tiến về phía cửa sổ, ánh mắt trầm ngâm nhìn ra ngoài. Bên ngoài, ánh hoàng hôn đã nhuộm đỏ cả bầu trời, tạo nên khung cảnh đầy huyễn hoặc nhưng cũng không kém phần tàn khốc của thế giới hậu mạt thế.
Cậu khẽ cười nhạt. Thế giới này tàn khốc, nhưng cũng chính là sân chơi mà cậu có thể tận dụng để trở thành kẻ mạnh nhất.
Sau vài phút thả lỏng, cậu quay lại bàn làm việc, tiếp tục rà soát danh sách nhân sự. Trong lòng cậu đã bắt đầu có những kế hoạch dài hơi. Một đội ngũ với đủ các nhân tố cần thiết sẽ là bước đệm quan trọng để cậu sinh tồn và phát triển trong tương lai.
Lúc này, cánh cửa phòng lại vang lên tiếng gõ nhẹ.
“Vào đi.”
Thành Lộc bước vào, ánh mắt vẫn lạnh lùng nhưng lại có chút lo lắng ẩn hiện trong đó. "Cậu thấy đỡ hơn chưa?"
Vũ Thanh nhướng mày, không giấu được vẻ ngạc nhiên trước sự quan tâm hiếm hoi này. “Tôi ổn rồi, không cần anh phải lo.”
Thành Lộc nhìn cậu một lúc, như muốn nói điều gì nhưng lại thôi. Cuối cùng, anh chỉ thở dài rồi đặt một túi đồ lên bàn. “Đây là mấy thứ cần thiết. Tôi nghĩ cậu sẽ cần.”
Vũ Thanh liếc nhìn túi đồ, thấy bên trong có các loại thuốc cơ bản, băng gạc, cùng vài thứ lặt vặt khác.
“Cảm ơn,” cậu nói đơn giản, nhưng trong lòng đã ghi nhận sự chu đáo này.
Trước khi Thành Lộc quay đi, Vũ Thanh đột nhiên hỏi: “Anh có dự định gì cho mình không?”
Thành Lộc quay lại, ánh mắt sắc bén như lưỡi dao. “Tôi chỉ cần một nơi để sống sót và một lý do để chiến đấu. Nếu cậu có thể cho tôi điều đó, tôi sẽ đi theo cậu.”
Vũ Thanh cười nhạt, giọng điệu đầy ý vị: “Một lý do để chiến đấu à? Vậy tôi sẽ cho anh. Nhưng nhớ kỹ, đã bước vào cuộc chơi này rồi, không có đường lui đâu.”
Thành Lộc không nói gì, chỉ gật đầu rồi rời khỏi phòng, để lại Vũ Thanh một mình với những suy nghĩ sâu xa. Cậu biết rõ, con đường phía trước sẽ đầy rẫy nguy hiểm, nhưng đồng thời cũng là cơ hội để cậu vươn lêи đỉиɦ cao. Và những người như Thành Lộc sẽ là quân cờ quan trọng trong ván cờ này.
“Được rồi, giờ thì bắt đầu chuẩn bị thôi.” Cậu lẩm bẩm, ánh mắt lóe lên tia sáng lạnh lẽo như băng.
Khi đang mải chìm trong dòng suy nghĩ, đột nhiên trước mặt Vũ Thanh xuất hiện một luồng sáng nhỏ, từ đó hiện ra hệ thống công đức 667. Hình dáng của nó vẫn là một con gấu đỏ nhỏ lơ lửng giữa không trung, đôi mắt lấp lánh nhưng khuôn mặt lại mang vẻ uể oải đầy chán nản.
Chưa kịp để Vũ Thanh phản ứng, một tấm bảng nhiệm vụ sáng lên trước mắt cậu, với những dòng chữ vàng nổi bật:
Phát động nhiệm vụ lâu dài: Xây dựng một căn cứ để thu nhận và bảo vệ mọi người.
Vũ Thanh nhướng mày, giọng điệu mang theo chút trêu chọc: “Ồ, lại là nhiệm vụ nữa hả?”
Con gấu đỏ lắc lắc thân hình nhỏ bé, bộ dạng như muốn giơ móng vuốt lên mà không có sức. “Đúng rồi đó, ký chủ! Hệ thống chủ thần chẳng cho người ta nghỉ ngơi gì cả. Vừa hoàn thành xong một nhiệm vụ đã bắt làm tiếp.”
Nó thở dài một cách khoa trương, đôi tai cụp xuống như thể vừa phải gánh cả thế giới trên vai. “Mà cậu nghĩ tôi không mệt chắc? Cậu mệt một, tôi mệt mười đấy. Lúc nào cũng phải theo dõi, giám sát. Không làm tốt lại bị phạt!”
Vũ Thanh khẽ cười, vẻ mặt thản nhiên: “Thế thì cố mà làm tốt đi. Dù sao thì…” Cậu híp mắt lại, ánh mắt lóe lên tia sắc bén. “Nhiệm vụ này cũng không tệ. Một căn cứ sẽ là bàn đạp hoàn hảo để kiểm soát tình thế.”
Hệ thống gật gù, giọng điệu như an ủi bản thân: “Ừ thì… cậu làm gì thì tôi hưởng cái đó mà.”
“Đúng vậy.” Vũ Thanh đứng dậy, khóe môi nhếch lên. “Vậy thì bắt đầu thôi.”
Lời nhắn tác giả:" các độc giả thân yêu của tôi ơi bắt đầu từ chương 51 tôi sẽ để giá vàng nha sau một hồi tìm hiểu thì tôi thấy tôi để giá 450 vàng được không mọi người bởi vì truyện này là tôi tự viết không phải truyện dịch hoặc edit nên giá nó sẽ nhỉn hơn một chút mỗi chữ tôi viết đều phải bỏ chất xám ra đó mọi người nên mong mọi người thông cảm, nếu mà truyện được để cử đến 100k tôi sẽ free vài chương mỗi lần để cử đến một mốc nào đó tôi sẽ free vài chương nha mọi người yêu💓💓💓💓💓."