Mạt Thế Xuyên Không Phản Kích Nhân Vật Phụ

Chương 32

Khi Vũ Thanh chuẩn bị bước vào phòng, phía sau cậu bất chợt vang lên một giọng nói trầm thấp, mang theo sự quyết đoán:

"Ta có thể dùng súng không?"

Câu nói ấy khiến không gian trở nên yên tĩnh. Tất cả ánh mắt đều đổ dồn về phía người vừa lên tiếng – một nam nhân cao lớn, da ngăm, khuôn mặt nghiêm nghị, mang phong thái của một người từng quen với kỷ luật. Đó là Thành Lộc. Dưới ánh trăng, gương mặt hắn hiện lên rõ ràng, góc cạnh và sắc nét, ánh mắt sắc lạnh nhìn thẳng vào Ngọc Dao, sau đó chuyển đến Vũ Thanh, đầy kiên định và không chút e dè.

Vũ Thanh dừng bước, xoay người lại, đôi mắt sắc bén liếc nhìn Thành Lộc, người cao hơn cậu một cái đầu. Trong lòng cậu không khỏi dâng lên một tia ngạc nhiên. "Không ngờ kẻ đầu tiên lên tiếng xin dùng súng lại là hắn," cậu thầm nghĩ, khóe môi khẽ nhếch lên như thể đang nghiền ngẫm điều gì đó.

Cậu bước lên một bước, đối diện trực tiếp với Thành Lộc, giọng nói lạnh lẽo nhưng mang chút thích thú:

"Ngươi tên gì?"

"Thành Lộc," nam nhân đáp gọn, giọng điệu chắc nịch. Đôi mắt hắn không hề né tránh, nhìn thẳng vào Vũ Thanh, mang theo sự quyết tâm không thể lay chuyển.

Nhận được câu trả lời, Vũ Thanh hơi nghiêng đầu, ánh mắt liếc qua Thành Lộc rồi quét nhanh về phía đám đông vẫn đang lặng thinh không dám lên tiếng. Giọng nói của cậu vang lên, từng chữ rõ ràng:

"Từ giờ trở đi, ai biết dùng súng sẽ được ăn hai bữa."

Câu nói như một quả bom nổ tung giữa không khí yên tĩnh, làm dấy lên một loạt xôn xao từ đám người đang đứng phía sau. Nhưng không để ý đến phản ứng của họ, Vũ Thanh quay lưng lại, không nói thêm một lời, bình thản bước vào phòng, để lại ánh mắt khó hiểu và ngỡ ngàng của những người phía sau.

Cánh cửa phòng đóng lại, để lại không gian ngoài sân tràn ngập ánh trăng và sự yên lặng, chỉ có Thành Lộc vẫn đứng đó, ánh mắt trầm ngâm nhìn theo bóng dáng Vũ Thanh, như đang suy nghĩ điều gì đó rất sâu xa.

Ngọc Dao liếc mắt quan sát Thành Lộc một lúc, ánh mắt như đang cân nhắc điều gì đó. Cuối cùng, cô khẽ hắng giọng rồi ra hiệu cho anh đi theo mình. Thành Lộc im lặng bước theo, cả hai đi đến một góc phòng khuất người.

Khi chắc chắn không còn ai xung quanh, Ngọc Dao mới khoanh tay trước ngực, giọng nói có phần nghiêm túc nhưng mang chút dò xét:

"Anh nói biết dùng súng, vậy nghề nghiệp của anh trước đây là gì? Đã từng làm gì liên quan đến súng chưa?"

Thành Lộc không vội trả lời, đôi mắt sâu thẳm nhìn cô như đang đánh giá xem cô có thực sự muốn biết hay không. Sau một lúc, anh mới cất tiếng, giọng nói trầm thấp và chắc chắn:

"Tôi từng là cảnh sát."

Câu trả lời ngắn gọn nhưng đủ sức nặng khiến Ngọc Dao bất giác giật mình, ánh mắt thoáng hiện vẻ ngạc nhiên. Tuy vậy, cô nhanh chóng lấy lại bình tĩnh và tiếp tục truy hỏi:

"Vậy anh am hiểu đến đâu? Chẳng hạn như... các bộ phận của súng, cách tháo lắp, bảo trì?"

Thành Lộc nhìn thẳng vào cô, ánh mắt không hề dao động:

"Tôi không chỉ biết sử dụng. Tôi thành thạo cách tháo lắp, bảo dưỡng súng, và cũng từng tham gia huấn luyện bắn tỉa. Nếu cần, tôi có thể dạy những người khác sử dụng vũ khí này."

Ngọc Dao khẽ nhíu mày, trong lòng không khỏi ngạc nhiên trước sự bình thản và tự tin của anh. Cô không ngờ trong nhóm người thường này lại có một người có xuất thân và kỹ năng đáng giá như vậy.

Sau vài giây im lặng, cô gật đầu, giọng nói có phần dịu lại:

"Được. Nếu anh đã nói vậy, tôi sẽ báo lại với Vũ Thanh. Nhưng nhớ, anh phải chứng minh năng lực của mình. Trong tình hình này, lời nói suông không có tác dụng."

Thành Lộc gật đầu nhẹ, ánh mắt vẫn lạnh lùng nhưng ánh lên tia nghiêm túc:

"Tôi sẽ chứng minh."

Cuộc trò chuyện khép lại khi Ngọc Dao quay người bước đi, trong lòng mang theo một tia hy vọng. Cô thầm nghĩ rằng sự xuất hiện của Thành Lộc có thể sẽ giúp ích rất nhiều cho nhóm, đặc biệt là trong việc bảo vệ mọi người khỏi hiểm họa đang chờ đợi phía trước.

Đám người bình thường tụ tập thành từng nhóm nhỏ, mỗi nhóm đứng túm tụm lại với vẻ mặt vừa bất mãn vừa sợ hãi. Trong ánh sáng lờ mờ của ngọn đèn leo lắt, tiếng xì xào bàn tán vang lên không dứt.

“Một ngày chỉ được ăn một bữa sao? Hắn ta nghĩ mình là ai chứ?” Một người đàn ông trung niên lên tiếng, giọng đầy bức xúc.

“Đúng vậy! Hắn là người dẫn chúng ta ra đây, chẳng phải hắn nên có trách nhiệm với chúng ta sao?” Một phụ nữ trẻ, dáng vẻ mệt mỏi, lên tiếng phụ họa.

“Còn bắt chúng ta phải học dùng vũ khí? Tôi chưa từng cầm đến dao chứ đừng nói là súng!” Một thanh niên khác, mặt nhăn nhó, thêm vào với vẻ oán trách.

Tuy nhiên, không phải tất cả đều phẫn nộ. Một số người cúi đầu im lặng, ánh mắt lo lắng, dường như đang suy nghĩ về lời dạy dỗ cay nghiệt của Vũ Thanh. Có người thậm chí còn thì thầm:

“Nhưng... hắn nói cũng không sai. Nếu chúng ta không tự biết bảo vệ mình thì chẳng phải sẽ chết sớm thôi sao?”

“Dù vậy, một ngày chỉ ăn một bữa thì làm sao đủ sức mà tự bảo vệ!” Một giọng nói phản đối lại, kéo theo tiếng xì xào không dứt.

Giữa lúc đó, Vân Hạ đứng từ xa nhìn đám người hỗn loạn với ánh mắt lạnh nhạt. Cô khẽ nhếch mép, một nụ cười khinh bỉ hiện rõ trên gương mặt sắc sảo.

“Chỉ biết oán trách mà không chịu tự cố gắng. Những kẻ như thế này, có sống sót cũng chỉ làm gánh nặng thôi,” cô nói, giọng đầy vẻ chế giễu.

Tiểu Tuyết đứng bên cạnh, đôi mày hơi nhíu lại, nhưng cô không nói gì.

Vân Hạ hừ nhẹ, rồi nắm lấy tay em gái mình:

“Đi thôi. Hai chúng ta về phòng tu luyện, mặc kệ đám người vô dụng này.”

Nói rồi, không chờ Tiểu Tuyết đáp lại, cô kéo tay em gái mình đi, dáng vẻ kiên quyết. Hai bóng dáng khuất dần trong hành lang, để lại đằng sau tiếng tranh cãi vẫn không ngừng vang lên từ nhóm người thường.

Trong căn phòng của Vũ Thanh, không khí như muốn nổ tung. Cậu đang đi qua đi lại, lửa giận bùng lên trong từng bước chân. Đôi mắt sắc bén ánh lên vẻ phẫn nộ, môi mím chặt, gương mặt đỏ bừng vì tức giận. Cậu dậm mạnh chân xuống sàn, tạo ra âm thanh vang vọng khắp căn phòng, rồi lại đá chiếc ghế gần đó văng vào góc tường.

“Đám heo ngu xuẩn đó! Không biết trời cao đất dày là gì mà!” Vũ Thanh gầm lên, nắm chặt tay đến mức các khớp ngón tay trắng bệch.

Ánh mắt cậu chợt lia đến một con gấu bông nhỏ nằm trên chiếc kệ gần đó. Không suy nghĩ nhiều, cậu bước tới, tóm lấy nó, rồi đặt mạnh xuống bàn.

“Được rồi, để xem các ngươi chịu được đến đâu!” Cậu bắt đầu túm lấy tay con gấu bông, vặn vẹo, thậm chí còn dùng ngón tay đâm mạnh vào bụng nó như thể đó là đám người ngoài kia.

Hệ thống Công Đức 667 lơ lửng trên cao, nhìn xuống cảnh tượng này với vẻ không biết nên khóc hay cười. Nó thở dài, giọng đầy bất lực:

“Ta thật không ngờ kí chủ của ta lại trẻ con đến mức hành hạ một con gấu bông. Ngươi làm vậy thì ích gì chứ?”

Vũ Thanh ngẩng lên, liếc hệ thống một cái:

“Ngươi im đi! Ta đang tưởng tượng con gấu bông này là bọn chúng, ngươi không hiểu được đâu!” Cậu lại tiếp tục hành hạ con gấu bông, mỗi hành động đều chứa đầy sự giận dữ.

Đúng lúc đó, cánh cửa phòng cậu bất ngờ mở ra. Ngọc Dao bước vào, trên mặt hiện lên vẻ vừa khó hiểu vừa bất đắc dĩ. Theo sau cô là Thành Lộc, ánh mắt nghiêm nghị của anh thoáng xao động khi thấy cảnh tượng trước mặt.

“Vũ Thanh, ta mang cho đệ một tin tốt đây...” Ngọc Dao lên tiếng, nhưng câu nói bị cắt ngang bởi hình ảnh trước mắt.

Vũ Thanh vẫn đang nắm chặt con gấu bông, tay giữ lấy đầu nó, đôi mắt trừng trừng như muốn “gϊếŧ chết” thứ vô tri này.

Ngọc Dao thoáng ngẩn người, rồi nở một nụ cười đầy bất lực:

“Đệ... đang làm gì vậy?”

Thành Lộc đứng phía sau, đôi lông mày nhíu lại, nhưng trong ánh mắt nghiêm nghị ấy lại hiện lên một chút ngạc nhiên. Anh nhìn cậu nhóc đang “đánh nhau” với con gấu bông mà không biết nên nói gì.

Vũ Thanh giật mình, ngẩng đầu lên nhìn hai người. Đôi mắt cậu ánh lên chút xấu hổ nhưng vẫn cố gắng giữ vẻ mặt bình tĩnh. Cậu hắng giọng, nhanh chóng đặt con gấu bông xuống bàn, rồi chậm rãi nói:

“Không có gì. Chỉ là... ta đang kiểm tra độ bền của nó thôi.”

Ngọc Dao không nhịn được, bật cười:

“Vậy sao? Kiểm tra kiểu này thì con gấu chắc không sống được lâu đâu.”

Thành Lộc khẽ ho một tiếng, đôi mắt nghiêm nghị lại dời về phía Vũ Thanh:

“Ngươi luôn có những cách giải tỏa áp lực độc đáo như vậy à?”

Vũ Thanh nhướn mày, nhưng không đáp lại. Cậu chỉnh lại dáng vẻ, cố gắng lấy lại khí chất lạnh lùng thường ngày:

“Đừng nói nhảm. Ngọc Dao, tỷ vừa nói có tin tốt, là chuyện gì?”

________________

Xin lỗi các tình yêu nha dạo này bỏ bê truyện quá