Mạt Thế Xuyên Không Phản Kích Nhân Vật Phụ

Chương 18: Cuộc sống nhà tù Đế Thạch

Ba ngày làm việc liên tục tại căn cứ Đế Thạch khiến Vũ Thanh, Vân Hạ và Tiểu Tuyết dần quen với nhịp độ lao động khắc nghiệt và ánh nhìn lạnh nhạt của những người xung quanh. Mỗi buổi sáng, họ đều bị lôi ra khỏi giấc ngủ chập chờn bởi tiếng la hét thúc giục của lính canh, bị ép làm những công việc nặng nhọc như dọn dẹp, khuân vác, hoặc phụ việc cho những dị năng giả đầy kiêu ngạo.

Ban ngày, khi bị giám sát nghiêm ngặt, họ đành cố gắng kìm nén cảm xúc, không để lộ bất kỳ ý định nào. Vân Hạ với đôi mắt lạnh lùng chỉ thỉnh thoảng thoáng chút căm phẫn, nhưng nhanh chóng trở lại vẻ điềm tĩnh. Tiểu Tuyết, vốn mang trong mình sự oán hận từ những ngày tháng cũ tại Đế Thạch, phải cắn răng chịu đựng, cố gắng không để lộ sự bất mãn.

Đến đêm, khi màn đêm buông xuống, không khí căn phòng giam trở nên yên ắng. Mọi người lặng lẽ chìm vào giấc ngủ, thân thể mệt mỏi trải dài trên nền đất lạnh lẽo. Nửa đêm, Vũ Thanh ngồi dậy, ánh mắt sắc bén lướt qua căn phòng rồi khẽ lay Vân Hạ và Tiểu Tuyết. Ánh mắt của cậu lấp lánh trong bóng tối, truyền đi một ý nghĩa ngầm: đây là lúc hành động.

Cả ba người lặng lẽ rời khỏi căn phòng chật hẹp, nhẹ nhàng như những chiếc bóng, không ai để ý. Nhưng ở một góc khuất, một ánh mắt âm thầm theo dõi, không hề rời khỏi từng bước chân của Vũ Thanh từ nãy đến giờ.

Ra đến bên ngoài, Tiểu Tuyết khẽ thì thầm, giọng đầy thắc mắc: “Chúng ta ra đây để làm gì?”

Vũ Thanh cười nhẹ, đưa tay búng vào trán cô một cái đầy tinh nghịch, ánh mắt ánh lên vẻ bí ẩn. “Tất nhiên là ra ngoài để tìm hiểu bản đồ căn cứ rồi.”

Bên ngoài, bóng tối dày đặc bao trùm lên toàn bộ khu vực. Vũ Thanh liếc nhìn xung quanh để đảm bảo không có ai theo dõi, rồi nhẹ nhàng đưa tay ra, tập trung sử dụng dị năng “Tuyết vụ.” Một màn sương lạnh lẽo, mờ ảo bắt đầu bao phủ quanh ba người, tạo nên lớp ngụy trang hoàn hảo. Từng hạt sương trắng nhẹ nhàng bay lượn quanh họ, làm dịu bớt ánh sáng yếu ớt từ đèn canh gác, che đi bóng dáng của cả ba.

Ba người di chuyển cẩn thận, bám sát mép đường, lặng lẽ luồn lách qua từng hành lang tối tăm. Họ chọn những góc khuất, tránh ánh sáng và lính canh, từng bước khám phá các ngóc ngách, tìm hiểu bản đồ căn cứ. Sau ba tiếng đi lại, cẩn thận ghi nhớ từng đường đi, họ cuối cùng đã xác định được hai nơi quan trọng: khu vực cất trữ lương thực và kho vũ khí của căn cứ.

Trước khu vực cất trữ lương thực, Vũ Thanh thì thầm với hai người bên cạnh, ánh mắt nghiêm túc: “Chúng ta sẽ cần phải có đủ lương thực để chuẩn bị cho những người mà chúng ta muốn cứu, khoảng 300 người.”

Nghe vậy, Vân Hạ gật đầu, đôi mày khẽ nhíu lại. Cô suy nghĩ một lát rồi đáp: “Tỷ chắc chỉ còn cất được trong hai lá bài nữa thôi. Mỗi lá bài chỉ chứa được khoảng năm mét vuông đồ vật.”

Vũ Thanh khẽ gật đầu, ánh mắt dõi vào bóng tối, suy tính những bước đi tiếp theo. Lúc này, không gian quanh họ thật yên tĩnh, chỉ có tiếng gió thổi nhẹ và ánh mắt kiên định của cả ba hướng về phía trước, quyết tâm đột phá những giới hạn của nơi giam cầm này.

Trước mặt Vũ Thanh, Vân Hạ, và Tiểu Tuyết là một nhà kho lớn, ánh đèn vàng nhợt nhạt hắt lên bức tường bê tông lạnh lẽo, tạo nên một bầu không khí âm u, bí ẩn. Nhà kho lương thực nằm ở góc khuất của căn cứ, được bao quanh bởi hàng rào kim loại cao và gai nhọn. Hai người canh gác đứng trước cánh cửa sắt lớn, mỗi người cầm trong tay một cây đèn pin và một khẩu súng trường, mắt luôn cảnh giác nhìn quanh, sẵn sàng ứng phó với bất kỳ tiếng động nhỏ nào.

Một trong hai người lính lầm bầm, giọng khàn khàn pha lẫn chút uể oải: “Chết tiệt, canh ở đây thì có gì thú vị chứ. Cả ngày toàn mùi đồ ăn thối rữa bốc lên, ai mà chịu nổi.”

Người lính còn lại cười nhạt, lắc đầu: “Im đi, mày muốn bị giám sát viên nghe thấy à? Có việc mà làm là may rồi. Chúng nó mà giận, có khi cho mình vào phòng giam ngồi chung với bọn ‘cỏ rác’ đấy.”

Nghe thấy lời nói đầy khinh miệt của những tên lính canh, Tiểu Tuyết nhíu mày đầy tức giận, nhưng vẫn cố gắng giữ im lặng. Vân Hạ liếc nhìn Vũ Thanh, chờ đợi kế hoạch của cậu. Vũ Thanh cúi xuống, giọng thì thầm nhưng đầy tự tin: "Tí nữa em sẽ dùng kỹ năng Tuyết vụ, đánh vào mắt họ để làm họ mất tập trung. Khi đó, chúng ta sẽ nhân cơ hội đó mà lẻn vào bên trong. Mọi người hiểu chưa?"

Cả Vân Hạ và Tiểu Tuyết đều gật đầu, ánh mắt kiên định và sẵn sàng. Họ dồn hết sự chú ý về phía trước, chuẩn bị hành động.

Vũ Thanh hít một hơi sâu, đưa tay lên, tập trung năng lượng để kích hoạt kỹ năng “Tuyết vụ.” Một làn sương trắng mờ ảo dần dần xuất hiện, rồi nhanh chóng lan rộng, tạo thành một màn sương mờ ảo lấp lánh như những hạt tuyết nhỏ, từ từ tràn ra phía trước, bao phủ lấy không gian xung quanh hai tên lính canh.

Đúng lúc ấy, Vũ Thanh khẽ động tay, điều khiển sương tuyết vờn qua mặt hai người lính. Từng hạt sương lạnh buốt chạm vào mắt, khiến họ phải chớp mắt liên tục, lẩm bẩm khó chịu: “Cái quái gì thế này? Sương mù ở đâu ra thế?”

“Lạ thật… lạnh quá… Mày có thấy gì không?” tên còn lại chớp mắt liên tục, ánh mắt dần trở nên mơ hồ, mất tập trung.

Ngay khoảnh khắc đó, Vũ Thanh khẽ gật đầu ra hiệu cho Vân Hạ và Tiểu Tuyết. Cả ba người nhanh nhẹn lẻn qua hai tên lính đang lúng túng với sương mờ trước mắt, bước nhẹ nhàng tới cánh cửa sắt của nhà kho. Làn sương Tuyết vụ dày đặc tiếp tục bao phủ quanh họ, che giấu mọi dấu vết trong bóng tối, như thể cả ba đã hòa vào màn đêm.

Vũ Thanh dẫn đầu, đẩy nhẹ cánh cửa nhà kho, làm cánh cửa khẽ mở ra mà không gây tiếng động nào. Bên trong, nhà kho rộng lớn, với những dãy kệ chất đầy bao tải lương thực và thùng hàng, hầu hết đều được phủ một lớp bụi dày. Cả ba lẻn vào, tìm kiếm những bao tải có giá trị nhất, những ánh mắt ngầm giao nhau, hiểu rằng mỗi hành động đều phải cực kỳ cẩn thận.

Trong không gian yên tĩnh của nhà kho, chỉ còn lại tiếng thở nhẹ của ba người cùng ánh mắt cảnh giác, sẵn sàng cho mọi tình huống xảy ra.

Trong không gian im lặng, tối mờ của nhà kho, ba người dừng chân, quan sát những kệ gỗ cũ kỹ chất đầy bao tải và hộp đựng lương thực. Mùi ẩm mốc pha trộn với mùi bột mì cũ và lương khô bốc lên, tạo nên một bầu không khí nặng nề nhưng cũng có chút an toàn vì không có người nào khác trong này.

Vũ Thanh liếc nhìn Vân Hạ rồi nhẹ giọng lên tiếng: “Chị Vân Hạ, chị thu đồ vô trong lá bài rồi thả ra lần sau thu lại thứ đó có mất thời gian như thu lại lúc ban đầu không?”

Vân Hạ nhíu mày, trầm ngâm một lúc rồi đáp: “Chị cũng không chắc, để lát thử xem sao.” Trong ánh mắt cô hiện lên một chút tò mò pha lẫn chút lo lắng, nhưng vẫn giữ bình tĩnh để hoàn thành nhiệm vụ.

Tiểu Tuyết khẽ nhắm mắt, đưa tay ra trước, gọi dị năng để chiếu sáng không gian xung quanh. Một luồng ánh sáng nhè nhẹ từ đầu ngón tay cô bừng lên, như một ngọn lửa nhỏ, làm không gian trước mặt ba người sáng bừng, giúp họ thấy rõ các bao tải lương khô, gạo, và một ít thực phẩm đóng hộp xếp chồng lên nhau. Sắc mặt của Tiểu Tuyết tươi hơn hẳn khi thấy những thứ này – ít ra đêm nay, họ đã không lãng phí thời gian vào chỗ không có gì giá trị.

Sau một hồi lục lọi, ba người cũng tìm thấy những gói lương khô nhỏ gọn, dễ mang theo, đủ để bổ sung năng lượng mà không chiếm quá nhiều diện tích. Vũ Thanh nở nụ cười nhẹ, nhìn đống lương thực họ kiếm được, khẽ nói: “Ít nhất chỗ này cũng đủ để chống đói vài ngày, còn đỡ hơn là phải đi xin ăn.”

Vân Hạ gật đầu, đôi mắt sáng lên một chút hài lòng, cô giơ lá bài lên, tập trung vào việc hấp thu đống lương khô vào trong. Kỹ năng “Lá Bài Poker” phát sáng, những hạt sáng từ lá bài bao trùm lấy các gói lương thực, từng cái từng cái biến mất khỏi mặt đất, được lưu giữ gọn gàng bên trong không gian nhỏ gọn của lá bài. Mất khoảng 30 phút để cô hoàn tất việc thu lương thực vào một lá bài. Khi đã thu xong, cô thử thả ra rồi thu lại, nhận thấy lần thứ hai chỉ tốn khoảng 10 giây.

Vân Hạ cười nhẹ, ánh mắt thoáng hiện chút ngạc nhiên và vui vẻ, quay sang nói: “Thật tốt, thu lại lần sau nhanh hơn nhiều.”

Vũ Thanh gật đầu hài lòng, nhưng khi thấy Vân Hạ chuẩn bị lấy lá bài thứ hai để thu thêm, cậu đặt tay lên vai cô, ra hiệu ngừng lại: “Để lá bài này lại thu vũ khí của bọn họ. Chúng ta còn cần vũ khí để chuẩn bị cho những bước tiếp theo.”

Vân Hạ thoáng chần chừ nhưng cũng nhanh chóng hiểu ý cậu, gật đầu đồng ý. Tiểu Tuyết nhìn hai người, khuôn mặt lộ vẻ phấn khích xen lẫn chút lo lắng, nhưng trong lòng cũng rất tự tin vào kế hoạch của Vũ Thanh.

Sau khi thu dọn xong, ba người tiến lại gần cánh cửa nhà kho. Lúc này, hai tên lính trước đó đã được thay ca bởi hai kẻ mới, có vẻ như chúng đang mệt mỏi và ít đề phòng hơn. Vũ Thanh nhếch môi cười khẽ, một lần nữa dùng “Tuyết vụ” tạo thành lớp sương mờ, che mắt chúng. Dưới lớp sương tuyết mơ hồ, bọn chúng lơ đễnh, chớp mắt không ngừng để xua đi sự khó chịu. Lợi dụng lúc ấy, ba người nhanh chóng lẻn ra ngoài, vượt qua lớp canh gác một cách trót lọt.

Sau khi hoàn thành nhiệm vụ, cả ba người quay trở về phòng giam. Những bước chân họ nhẹ nhàng trong đêm, nhưng trên khuôn mặt ai cũng lộ rõ vẻ mệt mỏi vì phải căng thẳng suốt đêm dài. Về đến chỗ nghỉ, cả ba đều kiệt sức. Tiểu Tuyết ngáp dài, đặt mình xuống đất, mắt nhắm nghiền, chỉ trong phút chốc đã chìm vào giấc ngủ.

Vũ Thanh cũng lui vào góc phòng, dựa lưng vào tường. Nhắm mắt lại, cậu không hề hay biết rằng trong một góc tối khác của căn phòng, có một đôi mắt lạnh lùng đang dõi theo cậu. Người đàn ông ấy lặng lẽ nhìn Vũ Thanh, ánh mắt sâu thẳm đầy suy tư, như thể đang cố tìm hiểu một bí mật nào đó mà chỉ mình hắn mới biết.

Lời nhắn tác giả: " Anh công chính thứ 2 của chúng ta đã lên sàn rồi (⁠^⁠^⁠)"