Mạt Thế Xuyên Không Phản Kích Nhân Vật Phụ

Chương 15: Thay đổi kế hoạch

Vũ Thanh lặng lẽ lấy từ túi ra hai cây kiếm ngắn, vẻ ngoài chắc chắn và sắc bén, rồi đưa cho Vân Hạ và Tiểu Tuyết. “Hai chị hãy dành thời gian tập luyện với vũ khí này. Khi nào thành thục rồi, chúng ta sẽ xuất phát,” cậu nói, ánh mắt kiên định như khẳng định sự quyết tâm trong kế hoạch.

Vân Hạ nhìn cây kiếm trên tay mình, cảm nhận sức nặng và độ sắc bén của nó. Cô nhíu mày, rồi gật đầu đầy tự tin, ánh mắt lóe lên sự quyết tâm. “Em yên tâm. Chị sẽ làm chủ được vũ khí này sớm thôi,” cô đáp, giọng nói chắc nịch, như đang trấn an cả Vũ Thanh và chính mình.

Tiểu Tuyết nhìn cây kiếm, khuôn mặt thoáng ngạc nhiên xen lẫn thích thú. “Không ngờ em lại chuẩn bị kỹ đến thế,” cô nói, nụ cười nở trên môi. "Được rồi, chị sẽ không làm em thất vọng đâu!"

Hai người trao nhau cái gật đầu, ngầm hứa sẽ cố gắng hết sức. Không khí trở nên căng thẳng nhưng đầy quyết tâm, như thể cả ba đang tiến gần hơn đến mục tiêu chung.

Suốt 15 ngày, Vũ Thanh, Vân Hạ, và Tiểu Tuyết dồn hết sức vào quá trình luyện tập, không ngừng nghỉ để nâng cao khả năng chiến đấu của mình. Trong khi Vũ Thanh tiếp tục tinh chỉnh kỹ năng "Tuyết Vụ" để bảo đảm Vân Hạ có thể sử dụng hoàn hảo, Vân Hạ luyện tập cách vận dụng kỹ năng hấp thụ và triển khai các chiêu thức đã lưu giữ trong lá bài của mình. Cô làm quen với từng chuyển động của kiếm ngắn, từ những đòn tấn công chính xác đến khả năng phòng thủ linh hoạt, để chuẩn bị cho những cuộc đối đầu sắp tới. Còn Tiểu Tuyết, cô không ngừng rèn luyện khả năng hỗ trợ, tập trung vào việc sử dụng Nguyệt Quang để hồi phục cho đồng đội. Đồng thời, cô cũng thành thục hơn trong việc cầm kiếm, sẵn sàng cho tình huống cận chiến nếu cần thiết.

Một buổi sáng, khi cả ba người đang tập trung vào bài tập của mình, tiếng nói lạnh lùng của hệ thống 667 vang lên trong đầu Vũ Thanh:

"Thông báo nhiệm vụ. Vũ Thanh, người còn lại 15 ngày để hoàn thành nhiệm vụ giải cứu. Nếu không hoàn thành trong thời gian này, nhiệm vụ sẽ bị tính là thất bại."

Vũ Thanh khựng lại, đôi mắt chợt tối sầm, bực dọc cắn môi, rồi quay về phía hư không như thể có thể thấy 667. Cậu nén sự giận dữ trong giọng nói của mình: “Ngươi có nghiêm túc không, 667? Bây giờ mà ngươi đột ngột rút ngắn thời gian, thì làm sao chúng ta chuẩn bị kịp chứ?”

Giọng của 667 đều đều vang lên, không hề có chút thương cảm: “Ta chỉ là người đưa ra nhiệm vụ, mọi thứ còn lại là do người xử lý. Còn 15 ngày, ta hy vọng người sẽ tìm ra cách.”

Vũ Thanh lặng đi một lúc, rồi bỗng cười khẩy. "Ta nên cảm ơn sự hỗ trợ "hết mình" của ngươi chứ?"

Vũ Thanh lặng người, đôi mắt cậu nheo lại khi suy nghĩ về tình hình thực tế. Mặc dù đã dồn hết sức lực vào luyện tập suốt 15 ngày qua, Vân Hạ vẫn chưa hoàn toàn kiểm soát được kỹ năng "hấp thụ chiêu thức" trong lá bài của mình. Thậm chí, khi Tuyết Vụ được cậu tăng cường sức mạnh lên gấp chín, mười lần, việc để Vân Hạ điều khiển nổi là điều không tưởng trong khoảng thời gian ít ỏi còn lại. Nghĩ đến nguy cơ thất bại và hình phạt khắc nghiệt, cậu đành phải thay đổi kế hoạch, đảm nhiệm vai trò điều khiển Tuyết Vụ trong cuộc giải cứu này. Nét mặt Vũ Thanh trầm tư xen lẫn chút lo âu, nhưng ánh mắt cậu vẫn toát lên vẻ kiên quyết.

Cậu lập tức gọi Vân Hạ và Tiểu Tuyết lại, nghiêm túc nói:

"Kế hoạch phải sửa đổi một chút. Trong lúc giải cứu, chị Vân Hạ sẽ chỉ cần thả kỹ năng Tuyết Vụ ra, còn em sẽ là người điều khiển nó."

Nghe vậy, Vân Hạ cau mày lo lắng, đôi mắt ánh lên sự lo sợ. Cô biết rõ mức độ khó khăn của việc điều khiển Tuyết Vụ đã được khuếch đại trong lá bài - ngay cả bản thân cô cũng chỉ kiểm soát được khoảng 5% kỹ năng này. Cô cất giọng lo âu: “Nhưng mà… Em có chắc không, Vũ Thanh? Điều khiển Tuyết Vụ ở mức độ đó thực sự rất khó, thậm chí nguy hiểm.”

Vũ Thanh mỉm cười, cố gắng trấn an cô, dù bản thân cậu cũng thừa biết nhiệm vụ sẽ cực kỳ nguy hiểm. “Chị đừng lo. Cứ để việc điều khiển cho em. Chị chỉ cần thả kỹ năng ra là được.”

Cậu tiếp tục, giọng nói tự tin nhưng ẩn chứa nỗi quyết tâm lớn lao. “Sau khi em điều khiển kỹ năng, chị Vân Hạ và Tiểu Tuyết sẽ dẫn đường cho mọi người thoát khỏi nhà tù. Em sẽ tạo một lối đi an toàn trong Tuyết Vụ, đồng thời tìm cách làm phân tán sự chú ý của lính canh ở Đế Thạch.”

Tiểu Tuyết im lặng lắng nghe, đôi mắt ánh lên sự lo lắng nhưng cũng có phần ngưỡng mộ. Cô hiểu rằng kế hoạch của Vũ Thanh là một sự hy sinh và nỗ lực to lớn. Nhìn cậu, Tiểu Tuyết nắm chặt tay, trong lòng thầm hứa sẽ dốc hết sức bảo vệ cho cậu và mọi người.

Sau khi bàn bạc xong, ba người đều nhất trí với kế hoạch này. Dù có chút lo lắng hiện rõ trên khuôn mặt, nhưng trong ánh mắt của họ lại tràn đầy quyết tâm. Ngày mai, họ sẽ đối mặt với thử thách thực sự, và không ai trong số họ sẽ lùi bước.

Ngày hôm sau, khi ánh nắng yếu ớt chiếu rọi qua những tòa nhà đổ nát, ba người bắt đầu hành trình đến cửa hàng mỹ phẩm để chuẩn bị cho nhiệm vụ sắp tới. Trên con đường vắng lặng nhưng đầy rẫy nguy hiểm, mỗi bước đi đều thận trọng. Tiểu Tuyết, với niềm tự tin lóe lên trong mắt, hào hứng nói:

"Để phần hóa trang cho chị lo. Ngày xưa chị học chuyên ngành make-up mà, nên cứ yên tâm đi!"

Vũ Thanh mỉm cười nhẹ nhàng, gật đầu đồng ý. Cậu bắt đầu sử dụng kỹ năng Tuyết Vụ, từng làn sương mỏng như một lớp màn bảo vệ nhẹ nhàng bao phủ xung quanh, giúp ba người lẩn tránh sự chú ý trên những con đường hẹp đầy bóng tối. Họ lựa chọn đi vào những con hẻm nhỏ, tránh xa các đường lớn để giảm thiểu nguy cơ chạm mặt với đám tang thi.

Nhưng ngay khi quẹo vào một con hẻm tối tăm, cả ba chợt nghe thấy tiếng rêи ɾỉ u ám. Từ trong bóng tối, một vài con tang thi bất ngờ xuất hiện, ánh mắt trống rỗng và thân hình gầy gò với làn da rách nát, gớm ghiếc. Tiểu Tuyết rùng mình, nhưng không hề tỏ vẻ sợ hãi, nhanh chóng rút vũ khí ra. Cô gằn giọng, vừa cảnh giác vừa quả quyết:

"Để chị xử lý một phần, mọi người yểm trợ nhé!"

Vũ Thanh và Vân Hạ nhanh chóng chia nhau vị trí, Vũ Thanh tiến lên trước, sử dụng những mảnh băng nhỏ tạo thành vũ khí sắc bén lao thẳng về phía bọn tang thi, cố gắng làm chúng phân tán để bảo vệ các cô. Vân Hạ, đứng phía sau, tập trung kích hoạt lá bài "Hấp thụ Chiêu Thức", tích tụ năng lượng, sẵn sàng tung đòn khi cần thiết.

Trong khi đó, Tiểu Tuyết, bằng những cú đâm nhanh và dứt khoát với cây kiếm ngắn, lao vào đám tang thi, né những cú cắn và tấn công của chúng một cách linh hoạt. Từng nhát kiếm của cô đầy kinh nghiệm và chính xác, khiến những tên tang thi xung quanh lần lượt ngã xuống.

Giữa cuộc chiến, Vũ Thanh nhìn Tiểu Tuyết đầy ngưỡng mộ. Cậu mỉm cười tự nhủ: "Không ngờ chị ấy lại có kỹ năng chiến đấu tốt như vậy..."

Cả ba người phối hợp ăn ý và dứt khoát. Chỉ sau vài phút, những con tang thi cuối cùng cũng bị hạ gục. Tiểu Tuyết lau vệt mồ hôi trên trán, nở một nụ cười tự hào, thở phào nhẹ nhõm.

"Chà, bọn này làm mình tốn sức đấy. May là có sự bảo vệ của Tuyết Vụ, không thì chắc gây ra tiếng động lớn rồi," cô nói, cố gắng duy trì không khí nhẹ nhàng.

Vân Hạ gật đầu, ánh mắt đầy kiên định. "Chúng ta phải cẩn thận hơn nữa. Đến cửa hàng, chị và Tiểu Tuyết sẽ hóa trang sao cho không ai nhận ra, còn Vũ Thanh sẽ là người yểm trợ trên đường về."

Vũ Thanh đáp lại với sự tự tin. "Cứ để em lo. Đảm bảo chúng ta sẽ an toàn."

Cả ba tiếp tục hành trình trong sự cảnh giác, nhưng cũng phảng phất chút hân hoan vì đã cùng nhau vượt qua thử thách nhỏ. Những bước đi tiếp theo có phần nhẹ nhàng hơn, vì lòng tin giữa họ càng thêm sâu sắc.

Khi cả ba người đến gần cửa hàng mỹ phẩm, Tiểu Tuyết hào hứng bước vào trước, mắt sáng rỡ khi thấy những kệ hàng còn sót lại với đủ loại mỹ phẩm. Cô quay sang nói với Vân Hạ:

"Em sẽ làm cho chị có một vẻ ngoài mà đến mẹ đẻ còn không nhận ra luôn!"

Vân Hạ bật cười, vừa thoáng chờ mong vừa tò mò. Nhưng ngay lúc Tiểu Tuyết định bắt tay vào việc hóa trang cho cô, Vũ Thanh vội giơ tay lên, giọng cậu nghiêm túc nhưng có chút ngang bướng:

"Khoan đã, em cũng cần hóa trang. Nếu cứ giữ khuôn mặt này, chắc chắn em sẽ gây ra rắc rối lớn đấy."

Tiểu Tuyết nhìn cậu với vẻ hơi ngạc nhiên, rồi gật đầu đồng ý. "Cũng phải. Với gương mặt của em, đi đến đâu người ta cũng chú ý, không thể nào an toàn được."

Vũ Thanh nhíu mày một chút, vẻ mặt đầy lo lắng pha lẫn quyết tâm. Cậu hiểu rằng, nhiệm vụ ở nhà tù Đế Thạch nguy hiểm thế nào, và cậu cần đảm bảo mình không trở thành tâm điểm gây chú ý.

"Vậy chị sẽ trang điểm cho em một chút nhé," Tiểu Tuyết nói, bắt đầu tìm trong đống mỹ phẩm còn sót lại một vài thứ. Cô tỉ mỉ phủ lên da Vũ Thanh một lớp kem để làm tối màu da lại, cố ý thêm vài vết sẹo nhỏ giả tạo trên mặt, cùng với cách điều chỉnh lông mày để khiến khuôn mặt cậu trông sắc sảo và cứng rắn hơn.

Trong khi Tiểu Tuyết làm việc, Vũ Thanh ngồi yên, đôi mắt chăm chú dõi theo từng thao tác của cô, như thể đang chuẩn bị tinh thần để thích nghi với một vai diễn mới. Cậu cố gắng giữ vẻ bình tĩnh, nhưng ánh mắt vẫn ánh lên chút tò mò về diện mạo sắp tới.

Khi Tiểu Tuyết hoàn thành, Vân Hạ nhìn cậu, bật cười thích thú. "Thế này thì không ai nhận ra em nữa đâu!"

Vũ Thanh nhìn mình trong tấm gương cầm tay, khẽ mỉm cười tự mãn. "Thế này mới hợp lý. Giờ thì chẳng còn ai bận tâm đến em nữa."

Ba người nhìn nhau, cảm nhận rõ bầu không khí nhẹ nhõm hơn khi biết mình đã chuẩn bị sẵn sàng để đối mặt với bất kỳ tình huống nào.

Sau khi hoàn thành việc hóa trang, cả ba người đứng trước tấm gương nứt vỡ, nhìn kỹ diện mạo mới của mình. Tiểu Tuyết đã thực sự biến hóa cả ba thành những người hoàn toàn khác—nhưng theo cách chẳng ai mong đợi.

Tiểu Tuyết chăm chút thêm vài lớp kem làm xạm da cho cả ba, khiến khuôn mặt ai nấy đều trông nhợt nhạt và bơ phờ. Cô còn cố ý tạo thêm vài vết thâm quầng quanh mắt và mấy vết bầm nhỏ trên gò má, khiến Vân Hạ và Vũ Thanh thoạt nhìn trông như đã trải qua những ngày khổ cực.

Vân Hạ nhìn mình trong gương, chớp mắt, rồi bật cười chua chát. "Thế này thì có vẻ giống người sống sót qua kiếp nạn thật."

Vũ Thanh cũng nheo mắt nhìn diện mạo mới của mình. Trông cậu giờ đây già dặn và mệt mỏi hơn rất nhiều, khuôn mặt có phần hốc hác với làn da xạm màu và hàng lông mày đậm, thô cứng. Cậu nhếch môi, giọng hơi giễu cợt:

"Đúng là không ai nhận ra nữa… nhưng mà thế này xấu quá!"

Tiểu Tuyết cười cười, khẽ vỗ vào vai Vũ Thanh, trêu chọc. "Làm đẹp thì dễ, nhưng làm xấu đi mới là nghệ thuật đấy, em à."

Ba người nhìn nhau, ánh mắt sáng lên sự quyết tâm. Họ biết mình đã sẵn sàng với vỏ bọc mới này để tiến vào Đế Thạch, không còn lo bị ai nhận ra hay bị bắt lại. Trước khi rời khỏi cửa hàng, cả ba nhanh chóng thu dọn vài món mỹ phẩm còn lại phòng khi cần điều chỉnh lại diện mạo.

Giờ đây, với lớp hóa trang này, họ bước ra đường, tự tin rằng mình sẽ không thu hút bất kỳ ánh mắt nghi ngờ nào.