Mạt Thế Xuyên Không Phản Kích Nhân Vật Phụ

Chương 8: Kết thúc trò chơi tình yêu

Ngày hôm sau, video ghi lại điệu múa của cậu đã được một bạn học đăng tải trên fanpage của trường. Bên dưới, vô số bình luận nhanh chóng xuất hiện - khen có, mà chế giễu cũng không ít. Một số thì nhiệt tình bàn tán, trong khi một số khác lại sốc và không thể tin vào những gì mình vừa thấy ngày hôm qua.

Long Nhật cũng không nằm ngoài cuộc. Anh không thể ngờ được rằng Diệp Trạch, người yêu của mình, lại chính là Vũ Thanh - người mà anh đã từng sỉ nhục ngay trước lớp chỉ mới hai tháng trước. Trong đầu Long Nhật lúc này ngổn ngang những suy nghĩ trái ngược. Một mặt, anh muốn gặp Vũ Thanh ngay tối nay để hỏi cho rõ mọi chuyện, thậm chí còn có ý muốn tiếp tục yêu cậu. Nhưng mặt khác, một phần trong anh muốn chấm dứt mọi liên lạc, muốn vờ như chưa từng quen biết người này.

Trong khi đó, Vũ Thanh lại thầm thỏa mãn trước những phản ứng của mọi người. Cậu đã đặt ra một bài toán khó cho Long Nhật. Đôi mắt cậu lướt qua khung cảnh ngoài cửa sổ, tay chống lên cằm, ngón tay vô thức nghịch những cánh hoa trước mặt. "667, ngươi nghĩ tối nay Long Nhật sẽ đến điểm hẹn hay không?"

Con gấu đỏ bên cạnh nhíu mày suy nghĩ rồi đáp: "Tôi nghĩ hắn sẽ không đến đâu. Người vừa khiến hắn phải chịu cú sốc như thế, với tính cách của Long Nhật ở thế giới này, hắn sẽ cắt đứt mọi liên lạc và sớm trả thù người thôi."

"Ồ, ta lại không nghĩ vậy," Vũ Thanh khẽ cười đầy thách thức, ánh mắt liếc qua con gấu đỏ. "Người cứ chờ xem, tối nay hắn kiểu gì cũng sẽ đến. Không tin thì cá cược thử xem?"

"Hứ! Kí chủ nghĩ ta sợ người sao? Cá thì cá!"

Tối hôm đó, sau một hồi đấu tranh nội tâm, Long Nhật cuối cùng cũng quyết định đến khách sạn. Đứng trước tòa nhà, anh ngẩng đầu nhìn lên dòng chữ neon sáng rực trên cao, lấp lánh trong màn đêm. Khách sạn này vốn nổi tiếng là nơi lui tới của các cặp tình nhân, không quá sang trọng nhưng cũng đủ để tạo cảm giác riêng tư và bí ẩn.

Bước vào sảnh khách sạn, Long Nhật nhận ra không gian bài trí mang chút nét cổ điển, với ánh đèn vàng ấm áp, rèm cửa nhung đỏ thẫm, và những chậu hoa tươi được sắp xếp khéo léo dọc hành lang. Không khí yên tĩnh, dường như mỗi bước chân của anh đều vang vọng trong sự im lặng đó.

Long Nhật tiến đến quầy lễ tân, nơi một nhân viên trẻ đang mỉm cười chào hỏi.

"Chào anh, tôi có thể giúp gì không?"

"Cho tôi hỏi phòng số 568." – Long Nhật bình tĩnh hỏi, nhưng đôi mắt lại ánh lên chút lo lắng.

Nhân viên lễ tân kiểm tra trên màn hình máy tính, gật đầu nhẹ và nói: "Phòng 568 ạ? Người đặt phòng đã lên đó rồi. Anh có muốn tôi dẫn đường không?"

"Ừm, cảm ơn." – Long Nhật đáp, cố che giấu sự căng thẳng của mình.

Anh theo chân lễ tân qua những hành lang tĩnh mịch, ánh đèn phản chiếu lên tường làm bóng cả hai kéo dài theo từng bước. Càng đến gần phòng 568, lòng anh càng nặng trĩu. Đứng trước cánh cửa ấy, Long Nhật hít một hơi sâu, đôi mắt lộ vẻ phức tạp, pha lẫn giữa mong chờ và dè dặt. Ngón tay anh chậm rãi đưa lên, rồi nhẹ nhàng gõ ba tiếng.

“Cốc... cốc... cốc...”

Từ bên trong căn phòng vang lên một giọng nói trầm thấp: "Vào đi, cửa không khóa."

Long Nhật chần chừ giây lát rồi đẩy cửa bước vào. Ánh mắt anh chậm rãi lướt qua căn phòng, ánh sáng yếu ớt từ đèn ngủ tạo ra những vùng bóng tối dịu nhẹ trên tường. Mùi hương thoang thoảng và lạ lẫm len lỏi trong không khí khiến anh thoáng ngạc nhiên, nhưng anh không mấy để tâm, tiếp tục tìm kiếm bóng dáng quen thuộc mà mình đến gặp.

Ở giữa căn phòng, Vũ Thanh đứng đó, một tay cầm cành hoa đã bị vò nát, những cánh hoa tàn lụi rơi rải rác dưới chân. Đôi mắt cậu chậm rãi ngẩng lên, đăm đăm nhìn Long Nhật. Ánh mắt ấy lạnh lẽo như tảng băng, vô hồn và không chứa đựng bất kỳ cảm xúc nào, như thể mọi sự quen thuộc hay tình cảm chỉ là một màn kịch.

Long Nhật bước đến gần, đôi mắt anh ánh lên sự tổn thương lẫn phẫn nộ. Đứng trước mặt Vũ Thanh, anh trầm giọng, chất vấn:

"Tại sao cậu lại lừa tôi? Tất cả chỉ là trò đùa thôi sao? Cậu đã đóng giả người khác, để rồi đứng đây như chẳng có chuyện gì xảy ra! Cậu biết tôi đã phải... đã cảm thấy thế nào không?"

Vũ Thanh lặng lẽ nhìn anh, không đáp lời, chỉ lẳng lặng đợi cho đến khi anh dứt hết những lời chất vấn, để từng câu từng chữ lắng xuống trong căn phòng.

Rồi, như thể sự im lặng đã là câu trả lời, cậu chỉ khẽ cười nhạt, mở miệng nói: "Từ lúc bước vào đây, anh không ngửi thấy gì à?"

Vừa dứt lời, Long Nhật chợt cảm thấy đầu óc quay cuồng. Một cơn choáng váng dâng lên, tầm nhìn của anh bắt đầu mờ nhạt và đôi chân trở nên lảo đảo. Trái tim anh đập mạnh, nhưng toàn thân lại dần mất đi cảm giác, như bị trói buộc bởi một thứ sức mạnh vô hình.

Thuốc mê. Cảm giác rã rời chiếm lấy anh, khiến anh không thể đứng vững. Vũ Thanh vẫn đứng đó, lạnh lùng nhìn anh dần chìm vào cơn mê, ánh mắt cậu phảng phất một sự lạnh lùng, bình tĩnh như thể mọi thứ đều đã nằm trong tính toán.

(Chú thích: Trước đó, Vũ Thanh đã uống thuốc giải và loại thuốc mê này cậu mua từ hệ thống thương thành.)

Hai tiếng sau, Long Nhật dần tỉnh lại từ cơn mê. Khi mở mắt, anh nhận ra bản thân đang bị trói chặt hai tay và hai chân vào mép giường, cơ thể nằm giăng ra như một con mồi bị săn bắt. Trong ánh mắt mờ mịt, anh thấy Vũ Thanh đứng trước mặt, nụ cười đầy hiểm độc.

"Thế nào? Cảm giác bị chơi đùa có thú vị không?" Vũ Thanh hạ giọng, gằn từng chữ. "Những kẻ đã sỉ nhục ta… từng người một, ta sẽ trả thù. Và anh chính là người đầu tiên."

Giọng nói lạnh lùng của cậu khiến tim Long Nhật như bị bóp nghẹt. Vũ Thanh từ từ nâng ngón tay, lướt nhẹ qua gò má anh, ánh mắt lóe lên một tia tàn nhẫn.

“Vậy… tất cả những gì giữa chúng ta từ trước đến nay… chỉ là trò diễn sao?” Long Nhật nghẹn ngào, đôi mắt đầy vẻ đau đớn và không thể tin tưởng.

Vũ Thanh bật cười, tiếng cười vang vọng lạnh lẽo. "Ngươi vẫn chưa hiểu sao? Ta chưa từng yêu ngươi. Tất cả những cuộc gặp gỡ đều do ta dàn dựng."

Trái tim Long Nhật như bị xé toạc, nhưng cơn đau chưa kịp ngừng, Vũ Thanh bất ngờ đấm mạnh vào bụng anh, khiến anh bật lên tiếng rêи ɾỉ đau đớn. Trong lúc anh há miệng, Vũ Thanh nhanh tay nhét vào miệng anh một viên thuốc đỏ sậm, bóng loáng.

"Cậu vừa… vừa nhét gì vào miệng tôi?" Long Nhật khàn giọng hỏi, ánh mắt đầy phẫn nộ.

"Chỉ là một loại thuốc rất tốt thôi," Vũ Thanh cười nhạt, giọng nói nhuốm màu trêu đùa. Anh nhìn Long Nhật bắt đầu có phản ứng, cơ thể nóng rực và hơi thở gấp gáp, trán nổi đầy gân xanh.

Long Nhật rống lên, ánh mắt như muốn nuốt chửng Vũ Thanh: "Ngươi đã nhét thứ gì vào miệng ta?"

Không trả lời, Vũ Thanh hướng ánh mắt ra phía cửa và ra lệnh: "Vào đi."

Hai người bước vào, ánh mắt háo hức nhìn Long Nhật. Vũ Thanh nở nụ cười đầy thích thú, cất giọng vừa tàn nhẫn vừa mỉa mai: "Hãy phục vụ anh ấy thật tốt… nếu các người muốn trở thành phu nhân nhà họ Nguyễn."

Cậu quay lại nhìn Long Nhật, giọng điệu mỉa mai lẫn khinh thường: "Thích món quà bất ngờ này không, chồng yêu?"

Không để Long Nhật có cơ hội phản ứng, Vũ Thanh quay người bước ra khỏi phòng, để lại anh trong trạng thái hỗn loạn và cay đắng.

Lời nhắn tác giả: "Anh công đầu tiên của chúng ta bị hành quá, mọi người đừng chửi thự nha bởi vì ảnh xứng đáng bị như vậy."

Lời nhắn tác giả: "Sắp đến mạt thế rồi, nên tôi sẽ tập trung vào các chi tiết đánh nhau cùng với những cảm xúc của thụ với những người đồng đội. Chi tiết tình cảm của thụ với những anh công sẽ không nhiều lắm. Tôi sẽ cố gắng thêm các anh công vào trong truyện một cách hợp lý."