Cổ cậu đeo một vòng kim loại màu đen.
Hứa Mạt Mạt chỉ từng nhìn thấy chiếc vòng tương tự trên cổ loài chó mà con người nuôi.
Cậu bước ra khỏi cửa, dường như không quen với ánh sáng bên ngoài lắm nên đã nheo mắt lại.
Ngay khi ánh sáng chiếu thẳng xuống, tròng mắt màu vàng bị che một phần nhanh chóng biến thành đen kịt.
Nếu như không nhìn phần dưới thắt lưng, cậu chỉ như một thiếu niên bình thường, trừ đẹp trai một tí thì chẳng có bất cứ điểm nào khác biệt những người còn lại.
Xúc tu dài thượt chừng 4-5 mét chen chúc từ bên trong ra ngoài cửa, chiếm cứ phần lớn mặt đất.
Lục Dương lui về sau một bước, dành chỗ cho xúc tu.
Người khác cũng lui theo.
Chỉ có Tạ Trăn đứng bất động tại chỗ.
Hứa Mạt Mạt đứng bên cạnh Tạ Trăn cũng không nhúc nhích.
Xúc tu giống như một đám mây đen màu đỏ sậm, cuồn cuộn đi ngang mặt cô.
Cô nhìn ngón tay thiếu niên với móng tay nứt toác vừa chảy máu vừa cấp tốc lành lại.
Thời gian chỉ bằng một chớp mắt, móng tay đã mọc ra cái mới, lành lặn không tổn hại gì.
Đột nhiên xúc tu lúc nhúc lui về sau một bước, dừng lại bên cạnh cô.
Hứa Mạt Mạt ngẩng đầu, đối diện ánh mắt đen kịt của thiếu niên.
Sau khi đứng thẳng, Thẩm Tế Nguyệt cao chừng hơn hai mét, vượt một khoảng so với những người xung quanh.
Cậu phải khom lưng mới có thể xem như nhìn thẳng cô.
“Tôi lặp lại lần nữa.” Đôi môi thiếu niên tái nhợt đáng sợ giống như giọng nói của cậu: “Tôi không cần trợ lý tào lao nào cả, đừng để tôi gặp lại cô.”
Nói xong, xúc tu tiếp tục tiến về trước.
Hứa Mạt Mạt cảm thấy mình bị giận cá chém thớt.
Rõ ràng là Tạ Trăn ấn công cụ khống chế, tại sao chỉ cảnh cáo mình?
Cô mím môi, tức giận nói: “Em cần công việc này, em sẽ không đi!”
Thiếu niên không quay đầu.
Cậu bật ra tiếng cười vừa ngắn vừa nhanh, tựa như cười khẽ, lại tựa như giễu cợt: “Vậy tốt nhất cô cầu nguyện cho tôi chết ở bên ngoài đi.”
Tạ Trăn nhìn cảnh trước mắt đầy hứng thú.
Công cụ khống chế màu bạc bay lượn giữa những ngón tay anh ta.
Cho đến khi xúc tu chui vào thang máy, đội viên Ban hành động đặc biệt cũng theo vào, bàn tay anh ta mới lật trở, nắm chặt công cụ khống chế trong lòng bàn tay.
“Thứ này cho tôi mượn dùng nhé, điều động kết thúc, kính xin hoàn trả.”
Dứt lời, anh ta cũng theo vào thang máy, lại còn lịch sự củi người một cái trước khi cửa thang máy đóng lại.
Đợi thang máy rời đi, không gian chỉ còn lại ba người Hứa Mạt Mạt, Lục Dương, Tiến sĩ Cù.