Hứa Mạt Mạt ngã mạnh xuống mặt đất ẩm ướt lạnh lẽo, nham thạch gồ ghề cào lên làn da mềm mại khiến cô vừa đau vừa lạnh.
Nhưng cô không có thời gian để kiểm tra cơ thể con người quý báu bị thương hay không. Lời nói và công cụ khống chế trong tay Tạ Trăn giống như cái gai sắc nhọn đâm thủng sự thật nào đó mà cô không biết rõ.
Cô bất giác nhận ra cái nút Lục Dương giao cho mình dùng để làm gì.
Ầm!
Tiếng nổ bên tai khiến cô vội vã quay đầu.
Một chiếc xúc tu đập xuống cạnh Hứa Mạt Mạt, tránh khỏi cánh tay của cô.
Nham thạch cứng rắn lập tức tan tành trong tay cậu, khối đá nổ tung bắn lên vách kính phát ra tiếng động ầm ầm.
Cùng lúc đó, vô số xúc tu uốn éo giãy giụa trong bóng tối, gần như lấp đầy cả tầng hầm.
Một hình ảnh kỳ lạ hiện lên trong đầu cô, loài sinh vật chưa biết tên vừa khổng lồ, vừa thần thánh nào đó nơi đáy biển sâu đen thẳm.
Dường như cô đã từng thấy qua trước đây rất lâu, rất lâu, ở nơi sâu nhất trong ký ức, khó có thể phân biệt thật giả.
Tiếp đó, cô lại nhìn thấy cặp mắt vàng kim kia.
Giữa xúc tu hỗn độn vặn vẹo, đôi mắt vàng rực đang phát sáng.
Không khí xung quanh dường như đóng băng.
Cô cảm nhận được sự lạnh lẽo thấu xương hơn cả tảng băng mùa đông.
Nhưng ngực cô lại bỏng rát, trái tim đập vừa nhanh vừa mạnh, tựa như có thứ gì đó trong l*иg ngực đang quay cuồng, va đập dữ dội.
“Em không muốn sống nữa hả? Ngây người cái gì? Mau ra đây!”
Hứa Mạt Mạt bị người ta kéo mạnh ra.
Cô ngẩng đầu, nhìn thấy khuôn mặt lo lắng của Lục Dương.
“Xin lỗi...” Cô nhận lỗi với anh.
Lục Dương không đáp, lập tức kéo cô ra ngoài.
Sập cửa, đóng khóa, động tác liền mạch, hết sức kinh nghiệm.
Sau khi đảm bảo phần tử nguy hiểm sẽ không chạy ra, Lục Dương mới xoay Hứa Mạt Mạt một vòng rồi quan sát: “Thế nào? Không bị thương chứ?”
Hứa Mạt Mạt lắc đầu.
Ngoại trừ vết thương ngoài da như cổ tay bị xúc tu quất một cái, té ngã đập một cái, trên người cô không còn thương tích nào khác.
Lục Dương buông cô ra, nhìn về phía Tạ Trăn, nhắc nhở: “Thượng tá Tạ Trăn, người đã thoát khỏi nguy hiểm, ngài có thể ngừng lại rồi.”
Tay đang ấn công cụ khống chế của Tạ Trăn vẫn giữ nguyên, mỉm cười nói: “Phải phạt! Nếu không nhờ tôi tới kịp lúc, không chừng cô nhóc đáng thương bên cạnh anh hiện tại đã thành một đống thịt nát rồi.”
Lục Dương: “Kí©ɧ ŧɧí©ɧ thời gian dài có khả năng sẽ tăng tốc độ biến dạng.”
Tạ Trần: “Ngược lại, tôi cảm thấy đau đớn càng khiến nó bảo trì được nhân tính.”
Lục Dương: “Không phải Thượng tá Tạ Trăn nói cậu ấy là quái vật sao?”
Tạ Trăn: “Không phải Chủ nhiệm Lục không tán đồng nó là quái vật sao?”
Lục Dương: “…”