Lãng Nhân Thiên Nhai

Chương 41

Chương 41
Phong Thiên Nhai trề môi nghe Phàn Lung Lệ Gia giải bày xong, hồi lâu vẫn chưa lên tiếng.

Thực ra ngay sau khi thị nói xong, Phong Thiên Nhai đã hiểu ý thị.

Phong Thiên Nhai đưa tay, gãi tai mình.

“Cô bảo mình đã nắm chắc mọi kế hoạch rồi?”

Phàn Lung Lệ Gia: “Ừ.”

“Ha.” Phong Thiên Nhai cười, “Tự tin thế cơ.”

Phàn Lung Lệ Gia: “Ừ.”

“Nhưng ta lại thắc mắc một điều.” Phong Thiên Nhai dời ghế sang ngồi kế giường, nói: “Đã tài giỏi như vậy, sao cô lại dính đòn Khai Dương đại pháp?”

Phàn Lung Lệ Gia cười nhẹ, nụ cười nhàn nhạt nét đắng cay, “Bởi vì Thiền Nhạc… Đã lâu đến thế, huynh ấy vẫn phản đối việc xâm lược trung nguyên, mà…” Hàng mày Phàn Lung Lệ Gia khẽ chững lại, “Mà, ta lại muốn xuôi theo ý huynh ấy…”

Phong Thiên Nhai: “Là sao?”

Phàn Lung Lệ Gia: “Có lẽ bên cạnh Thiền Nhạc có người của Diệp Hoài Sơn, y biết rõ mâu thuẫn giữa bọn ta và huynh ấy, cũng biết ta luôn muốn tiếp cận người đứng đầu trung nguyên, cho nên, không lâu trước đây y từng ngầm chuyển lời cho ta, hy vọng có thể nghị hòa.”

Phong Thiên Nhai: “…”

Phàn Lung Lệ Gia cười cam chịu: “Đã sớm đoán ra, chuyến này hết tám phần là có bẫy, nhưng vẫn không kìm được muốn thử… Quá ngốc nghếch ngông cuồng rồi.”

Phong Thiên Nhai nghe đến đây đã rõ ràng mọi chuyện, bĩu môi không đáp, chẳng hay đang nghĩ gì.

Hồi lâu sau, nàng đứng dậy, khoanh tay nhìn Phàn Lung Lệ Gia từ trên xuống dưới, nói:

“Không gϊếŧ cô.”

Phàn Lung Lệ Gia: “Ta biết.”

“Nhưng mà.” Phong Thiên Nhai nói tiếp, “Lý do ta không muốn ra tay và những gì nãy giờ cô kể, hoàn toàn không liên quan đến nhau.”

Phàn Lung Lệ Gia khẽ cười: “Ta biết.”

Phong Thiên Nhai chống nạnh: “Sao cái gì cũng biết hết được. Vậy thử nói xem, sao ta không gϊếŧ cô?”

Phàn Lung Lệ Gia chớp mắt, nụ cười vương nét ranh mãnh.

“Vì hắn.”

Phong Thiên Nhai thoắt cái đã mím môi lại.

Phàn Lung Lệ Gia: “Vì ta đã tiết lộ cho cô chuyện cô muốn biết nhất, cho nên không nhẫn tâm. Cô gái, quá mềm lòng rồi.”

Phong Thiên Nhai nổi giận: “Đã không gϊếŧ còn chê mềm lòng!”

Ánh mắt Phàn Lung Lệ Gia trong suốt lãnh đạm, khẽ nói: “Nếu có cơ hội, thực sự muốn làm bạn với cô.”

Phong Thiên Nhai giơ tay ra, bàn tay siết lại thành đấm.

“Miễn đi! Muộn rồi!”

“Ừ nhỉ…” Phàn Lung Lệ Gia nhìn Phong Thiên Nhai, ánh mắt lúc nào cũng chất chứa nỗi buồn thương không nói thành lời, “Đã muộn rồi, quá muộn rồi…”

Phong Thiên Nhai vốn đang ra vẻ kiêu căng, nhưng nhìn đến ánh mắt Phàn Lung Lệ Gia, bỗng dưng chẳng còn sức để tức giận. Nàng ngồi xuống bên giường, hỏi Phàn Lung Lệ Gia: “Sao cô biết?”

Phàn Lung Lệ Gia: “Gì?”

“Yến khờ ấy, ta không nhận ra, sao cô thoắt cái đã biết hắn…”

Phàn Lung Lệ Gia cười đáp: “Hắn sao?”

Phong Thiên Nhai ho khan hai tiếng, “Hắn… Hắn gì gì kia.”

Nét cười trên mặt Phàn Lung Lệ Gia rõ hơn, “Gì gì kia?”

Gương mặt nhỏ nhắn của Phong Thiên Nhai ửng đỏ, tay vỗ xuống ván giường, “Không hỏi nữa! Đi đây.” Phong Thiên Nhai thẹn quá hóa giận, dứt khoát ngậm miệng. Nàng đứng dậy, đi về phía cửa.

“Đến đây nghe ta khuyên một câu, nữ tử càng lớn, càng suy nghĩ rườm rà. Rất nhiều việc muốn làm khi còn trẻ nhưng lại chưa làm được, đều là do mặc kệ như thế.”

Phong Thiên Nhai ngoái đầu lại, “Ý cô là gì?”

Phàn Lung Lệ Gia: “So ra thì nam tử trung nguyên phức tạp hơn nam tử phiên cương nhiều. Nhưng may mà cô nương thông minh, cũng… Ha, cũng to gan.”

Phong Thiên Nhai bĩu môi, mở cửa phòng.

“Cô nương.”

Phong Thiên Nhai: “Còn chuyện gì nữa?”

Phàn Lung Lệ Gia: “Hỏi một câu cuối cùng… Chúng ta khi nào đi?”

Phong Thiên Nhai không xoay người lại, ngón tay khéo léo vịn cửa phòng. Lòng thầm nghĩ nữ tử này không hổ danh là Trí thủ phiên cương, hiểu được lòng người, cũng không vô cớ nảy sinh ảo tưởng. Thị đã sớm biết mình không gϊếŧ thị, mà sẽ giao cho Diệp Hoài Sơn.

Phong Thiên Nhai buông lời, giọng hơi trầm. “Ta sẽ cân nhắc. Sao thế, muốn gặp Diệp Hoài Sơn đến vậy cơ à, lọt vào tay y, ta không dám cam đoan cô sẽ còn mạng đâu.”

Phàn Lung Lệ Gia: “Đã đến nước này, ta sẽ không cầu thêm điều gì cả. Cô nương, đa tạ.”

Phong Thiên Nhai ra khỏi phòng, đóng cửa lại.

Về phòng cách vách, Yến Cô Minh ngồi tựa vào giường, đôi chân dài gác dọc mép giường, đang nhắm mắt dưỡng thần. Nghe tiếng động, hắn mở mắt, híp mắt liếc sơ qua Phong Thiên Nhai rồi nói: “Chưa ra tay.”

Phong Thiên Nhai gật đầu, “Ừ.”

Yến Cô Minh ngồi thẳng dậy, “Muốn thế nào?”

Phong Thiên Nhai: “Chúng ta thành thân đi.”

“…”

Thời gian thoáng chốc lặng im, Phong Thiên Nhai nhìn Yến Cô Minh, lãng nhân cao to đờ người, mặt cứng ngắc vô cảm.

Nàng bước đến trước Yến Cô Minh, đưa tay vỗ vai hắn.

“Đề nghị của sư phụ thế nào, yến khờ, chúng ta thành thân đi.”

Lúc Phong Thiên Nhai chạm vào vai hắn, cả người Yến Cô Minh như nổ khỏi giường, lùi phắt về phía sau, đứng cách Phong Thiên Nhai rất xa.

Phong Thiên Nhai: “Làm gì thế, căn phòng bé vậy mà cũng phải dùng khinh công à?”

Yến Cô Minh cứng đờ toàn thân, nhìn Phong Thiên Nhai chằm chằm, ánh mắt sâu lắng vô ngần.

Phong Thiên Nhai vuốt cằm, hỏi: “Sợ vậy hả, không muốn thành thân với ta?”

Yến Cô Minh thở hổn hển, gân xanh trên cổ nổi lên, lệ khí ào ạt tuôn đầy mặt, “… —–“

Phong Thiên Nhai: “Sao nào?”

Yến Cô Minh chẳng hề biết mình muốn nói gì, cũng như hắn không hề biết khi nãy mình vừa nghe thấy gì.

Phong Thiên Nhai từ tốn bước đến, khẽ khàng đưa tay chạm vào cánh tay hắn, cánh tay ấy vẫn rắn chắc như trước kia.

“Yến khờ, sư phụ cùng chàng thành thân, nhé?”

Yến Cô Minh giựt phắt tay lại, khàn giọng quát: “Càn quấy!”

Phong Thiên Nhai phật ý: “Sao lại càn quấy, không muốn thành thân với ta?”

Yến Cô Minh: “Sao tự dưng lại thế này!”

Phong Thiên Nhai nhún vai, “Có gì đâu, ta muốn thế, rồi sau đó nói với chàng thôi.”

Yến Cô Minh xoay người đi, đưa lưng về phía Phong Thiên Nhai, trầm giọng: “Em thường hay nghĩ lung tung thế đấy, hồi nữa sẽ hết thôi.”

Phong Thiên Nhai thò tay chọc vào tấm lưng dày rộng của lãng nhân. “Đâu có, không phải nghĩ lung tung, sư phụ đã khi nào nghĩ lung tung đâu. Mau quay lại đây, trả lời ta có muốn thành thân không.”

Yến Cô Minh nhịn đến hết chịu nổi, xoay người nhìn Phong Thiên Nhai bằng ánh mắt hung tợn, “Đủ rồi! Đây không phải trò trẻ con, từ nay đừng nói bừa nữa!”

Phong Thiên Nhai giậm chân một cái, “Quát cái gì!”

Yến Cô Minh ngoảnh mặt đi.

Phong Thiên Nhai chống nạnh, “Ta chỉ hỏi, chịu thành thân với ta không!”

Yến Cô Minh: “Không chịu!”

Phong Thiên Nhai im bặt.

Vừa nãy hãy còn vô cùng quyết liệt, tiếng vang cực, bây giờ cả căn phòng lại tĩnh lặng đến độ hoang mang lòng người. Yến Cô Minh xoay đầu về, nghiến chặt răng. Phong Thiên Nhai không nói gì cả một lúc lâu, trái tim Yến Cô Minh cũng căng thẳng đến khó chịu.

Hắn không biết tại sao bỗng dưng Phong Thiên Nhai lại nói mấy chuyện này với mình, hắn càng không hiểu câu “muốn thành thân với chàng” của nàng tượng trưng cho điều gì. Hắn không hiểu, cũng không muốn hiểu, càng không dám hiểu.

“Bé con… Đừng ầm ĩ nữa.”

“Tại sao không muốn thành thân với ta?”

“Ha.” Yến Cô Minh cười khẽ một tiếng, Phong Thiên Nhai nhìn lúm đồng tiền trên gò má hắn, đầy những khổ đau.

“Thành thân… Sao lại muốn thành thân với ta?”

“Vì thích.”

Trái tim Yến Cô Minh chợt thắt lại, bỗng chốc l*иg ngực vừa chua xót vừa nặng nề.

“Thích… Ta đã ba mươi rồi.”

Phong Thiên Nhai: “Sư phụ còn chưa chê chàng già, chẳng có nhẽ chàng lại chê ta trẻ?”

“… Ta là một người tàn phế.”

Phong Thiên Nhai: “Vẫn tạm, ăn mặc tự lo được, gϊếŧ người cũng tự gϊếŧ được, chưa tàn lắm.”

“…”

Phong Thiên Nhai lắc cổ, “Còn lý do gì từa tựa thế không, nói nghe thử.”

Người Yến Cô Minh khẽ run, hàng mày nhíu chặt.

“Không được…”

Phong Thiên Nhai: “Sao lại không được?”

Yến Cô Minh quay phắt mặt lại nhìn nàng, “Không được!”

Phong Thiên Nhai cũng nóng lên, nàng trợn to đôi mắt tròn, lạnh lùng nói: “Không được nói không được!”

“Phong Thiên Nhai!”

“Sao nào!? Đấu lại ta!??”

Yến Cô Minh giận đến run người, hắn cao to, đứng trước mặt Phong Thiên Nhai cứ như một quả núi. Nhưng bấy giờ khí thế Phong Thiên Nhai lại càng mạnh, cổ ngẩng thật cao, ra chiều “Dám nói không nữa sẽ ra tay đấy”.

“Ôi…”

Sau khi nhìn nhau, Phong Thiên Nhai vẫn là người cúi đầu trước, nàng tiến lên hai bước. Đã có vết xe đổ, Yến Cô Minh tưởng nàng muốn đánh nhau bèn lùi ra sau. Nhưng Phong Thiên Nhai lại ôm lấy hắn —–

Yến Cô Minh ngừng thở, eo lưng oằn xuống.

Thoắt cái, tâm tình thấu suốt.

Phong Thiên Nhai ôm lấy Yến Cô Minh, tay vắt ngang bụng, nàng dán mặt vào cơ thể ấm áp vững chãi của lãng nhân, khẽ nhắm mắt lại.

“Yến khờ, ngày mai, chúng ta giao Phàn Lung Lệ Gia vào tay Diệp Hoài Sơn, sau đó đi ngay.”

“…”

“Sau đó nữa, chúng ta chọn ngày lành thành thân.”

“…”

Phong Thiên Nhai thì thầm từng câu, Yến Cô Minh lại không nói gì. Hắn khẽ cúi đầu, nhìn mái tóc mềm mại của thiếu nữ, làn hương tươi mát vấn vít quanh mình.

Phong Thiên Nhai tự nhủ hồi lâu, cuối cùng miệng lưỡi khô cả, ngẩng đầu lên.

Yến Cô Minh thoắt cái đã xoay mặt đi.

Phong Thiên Nhai đứng thẳng người dậy, kéo cánh tay Yến Cô Minh, đi đến bên giường. “Đến đây nào, sư phụ dắt chàng về nghỉ ngơi.”

Yến Cô Minh bị nàng nửa dắt nửa đẩy ấn xuống giường, Phong Thiên Nhai cũng cởi giày mình, ngồi xuống bên hắn.

“…”

Không như vẻ lặng lẽ của Yến Cô Minh, Phong Thiên Nhai đã giải bày tâm sự, lòng thoải mái ung dung, nàng khoan khoái thở dài một hơi, sau đó nằm xuống bên người Yến Cô Minh.

Đưa tay, vỗ vỗ.

Bất động, vẫn bất động.

Phong Thiên Nhai: “Nào, chúng ta ngủ thôi.”

Thiếu nữ bên mình cười đến là vui vẻ, Yến Cô Minh nhìn nàng, chợt hỏi: “Em cho rằng, thành thân rồi sẽ phải làm gì?”

Phong Thiên Nhai chớp mắt, “Bên nhau.”

“Làm gì bên nhau.”

“Sống bên nhau.”

“Gì nữa?”

Phong Thiên Nhai thắc mắc: “Gì nữa?”

Yến Cô Minh khẽ nhướng mày, gương mặt góc cạnh lộ vẻ ý nhị lạ kỳ.

“Ví dụ, đêm làm gì?”

Phong Thiên Nhai không hiểu nổi, “Đêm, ngủ thôi, còn làm gì nữa?”

Yến Cô Minh nhìn nàng, ánh mắt Phong Thiên Nhai sáng rỡ thản nhiên. Phong Thiên Nhai thấy Yến Cô Minh nhìn mình chằm chằm, lấy làm lạ: “Lại làm sao rồi?”

Yến Cô Minh lắc đầu: “Không sao.”

Phong Thiên Nhai: “Muốn nói gì?”

Yến Cô Minh ngẫm nghĩ, nói: “Với em, thành thân là ở bên nhau, đúng không?”

Phong Thiên Nhai: “Đúng thế, còn gì nữa?”

Yến Cô Minh: “Bên nhau bao lâu?”

Phong Thiên Nhai: “Đương nhiên bên nhau cả đời.”

Yến Cô Minh nhìn nàng, hồi lâu sau, hắn khe khẽ cười.

Nụ cười này của Yến Cô Minh là nụ cười thực sự, khác với nét cười lạnh nhạt trước đây của hắn, lần này, dù là ai cũng có thể cảm nhận được tâm tình của hắn —– Vừa vui sướиɠ vì đạt được điều mình muốn, vừa nhàn nhạt vẻ bất đắc dĩ không cam lòng.

Phong Thiên Nhai nhìn mà ngây ngẩn.

“Được! Đã quyết định thế thì, ta bên em cả đời vậy.”