Thật Sự Không Muốn Biến Thành Tuyệt Sắc Đại Mỹ Nhân

Chương 18

Cô quay người trở lại câu lạc bộ yoga, chia đồ ăn cho mấy đồng nghiệp quen thuộc và lễ tân.

Đồ ăn cao cấp trong túi, vừa lấy ra, đã khiến mấy đồng nghiệp kinh ngạc.

______________

Trợ lý lái xe, nhìn Sở Du cau mày không ngừng xoa xoa cánh tay, khi giơ lên xem, miệng còn rên lên một tiếng.

“Tổng giám đốc Sở, cánh tay anh sao vậy?” Bình thường chiếc xe này đều do Sở Du tự mình lái, không biết tại sao hôm nay lại kéo anh ta đến làm tài xế, trước tiên là đến nhà hàng lấy đồ mang đi, sau đó lại vòng qua nửa thành phố đến đây.

Sở Du nhíu mày lẩm bẩm một tiếng, nhìn cánh tay vừa rồi đột nhiên đau dữ dội, giống như bị người ta đập một gậy, vừa rồi anh không nhịn được phát ra tiếng, bây giờ nhìn lại, một bên cánh tay đã bầm tím.

Anh nghĩ mãi mà không biết mình va vào đâu.

“Có cần đến bệnh viện không?” Trợ lý quan tâm hỏi.

“Không sao, về công ty thôi.” Anh mơ hồ nghi ngờ buông cánh tay xuống.

“Vâng.” Trợ lý chuyên tâm lái xe.

______________

Ngu Nùng chen chúc trên tàu điện ngầm, trở về nơi ở.

Cô mới chuyển đến đây hai tháng, không quen biết nhiều người.

Sau khi tốt nghiệp, cô tìm được một công việc nhàn hạ, thoải mái lại tốt cho sức khỏe, thu nhập cũng khá, mỗi tháng khoảng mười hai nghìn tệ.

Nhưng muốn sống thoải mái ở thành phố A thì vẫn chưa đủ.

Nơi cô ở cũng tạm được, chung cư chỉ cách tuyến tàu điện ngầm số 13 tám trăm ba mươi tám mét, riêng tiền thuê nhà mỗi tháng đã hơn năm nghìn, mấy tháng nay cũng không tiết kiệm được bao nhiêu tiền, muốn mua xe cũng không mua nổi, mua nhà thì càng đừng nghĩ.

Trước đó mẹ cô còn nói với cô, sẽ tặng cô một chiếc xe, Ngu Nùng lập tức từ chối.

Ngu Nùng họ Ngu, cô không phải người nhà họ Sở. Cô là con gái của ba, mẹ cô đã tái giá, người bà lấy rất giàu có nhưng cũng không có lý do gì phải mua xe cho con gái của chồng trước. Nếu cô muốn mua, cô sẽ tự cố gắng kiếm tiền mua.

Ngu Nùng chân mềm nhũn trở về nơi ở, căn hộ cao cấp cô thuê có một phòng ngủ một phòng khách, 52 mét vuông, cảnh quan đẹp, ít nhất buổi sáng có thể nhìn thấy mặt trời mọc từ cửa sổ.

Cô ném cặp xuống.

Vừa về đến nơi, cô đã tìm ra cuốn Sổ Tay Làm Đẹp chết tiệt đó.

“Mày lại làm trò gì nữa đây?!” Cô tức giận lật cuốn sổ tay, phát ra tiếng lách tách.

Mặc dù không tìm ra nguyên nhân nhưng cô cảm thấy tất cả những điều kỳ quái đều do cuốn sổ tay này mang lại.

Vô số lần, cô muốn đốt cháy nó!