Mộng tinh.
Đối tượng mộng xuân là một thằng con trai.
Mấu chốt là người này đã gặp một lần, trí lực còn có chút vấn đề.
Giấc mộng này quỷ dị đến mức sợ hãi, Tiết Chu Thăng ngồi trên giường mặt đầy tuyệt vọng.
Kế tiếp cả ngày hắn ngơ ngơ ngác ngác trong phòng làm việc, tinh thần uể oải suy sụp, luận văn một chữ cũng không ra. Mơ mình muốn thân mật với một thiếu niên thiểu năng trí tuệ, chuyện này đả kích rất lớn với hắn, quả thật đang khiêu chiến tam quan.
Tối hôm đó trước khi ngủ hắn lật sách vở, cố gắng mượn mấy thứ tri thức này nhìn trăm ngàn lần để thôi miên chính mình.
Kết quả trong mơ vẫn xuất hiện thiếu niên ấy.
“…”
Thiếu niên nằm nhoài bên bàn học chớp chớp mắt.
Tiết Chu Thăng bất đắc dĩ: “Vì sao là cậu nữa?!”
Cảnh tượng lần này là bàn học ở ký túc xá, Tiết Chu Thăng mặc kệ vì sao quỷ dị như vậy, hắn cầm tài liệu trên bàn nói: “Cậu đừng ồn, tôi phải viết phân tích gấp đây.”
Lúc Tiết Chu Thăng thốt lời này chẳng biết nói với đối phương, hay ám chỉ tâm lý cho mình. Ngay khi hắn vùi đầu đọc từng tài liệu cố gắng quên đi sự tồn tại của người bên cạnh, đối phương cũng ngoan ngoãn ngồi cạnh hắn bồi hắn, một câu nói cũng không nói.
Nhưng loại không khí nhìn như yên tĩnh này càng khiến ý nghĩ Tiết Chu Thăng thêm kỳ quái.
Tiếng hít thở đối phương nhè nhẹ, ánh mắt chứa đầy tình ý, thỉnh thoảng ngẩn người vươn ngón tay vẽ vòng tròn trên cánh tay Tiết Chu Thăng.
So với giấc mộng tối qua thì càng thêm dụ người!
Tiết Chu Thăng nhiều lần mặc niệm phải tỉnh táo, tập trung lực chú ý ở tài liệu trước mặt, phảng phất hắn đang viết một phần luận điểm phức tạp trong bài luận văn. Mà trong lòng hắn lại muốn hôn nhẹ thiếu niên, xoa xoa tóc của cậu.
Mình đây sao vậy! Tuyệt vọng, Tiết Chu Thăng loạn xạ viết xong một chữ cuối cùng không khỏi nghĩ: Do độc thân lâu quá nên nghẹn đến bệnh hả?!
Thiếu niên thấy Tiết Chu Thăng dừng bút viết, chống bàn vươn người tới hôn hắn.
Mới vừa bị hôn, Tiết Chu Thăng tỉnh táo lại.
Nắng sớm xuyên qua rèm cửa sổ, thứ giữa hai chân lên tinh thần muốn đòi mạng.
Tiết Chu Thăng giơ tay che mặt, thấp giọng chửi bới: “Mẹ kiếp.”
Hôm nay Cố Vị Minh theo lệ tới xem gần đây Mị Ma sống thế nào, sẵn tiện giám sát hành vi đối phương có trái quy tắc hay không. Không ngờ Mị Ma vậy mà đàng hoàng ngồi trước bàn học chuẩn bị cho kì kiểm tra. Đương nhiên hiệu suất học tập của cậu vẫn nát trước sau như một.
Cố Vị Minh nhìn một hồi, hỏi: “Cậu muốn thi lên cấp?”
Mị Ma gật đầu.
“Không định ngủ?”
Mị Ma nói: “Tui muốn tới thành phố anh ấy ở.” Giấy chứng nhận trung cấp có thể tự do hành động ở mấy thành phố lớn.
Cố Vị Minh nhắc nhở cậu: “Tôi phải nhắc lại cho cậu nhớ, con người sau khi chuyển thế là một sinh mệnh mới tinh. Tuy cậu bảo linh hồn giống nhau, nhưng đó đã chết rồi, linh hồn sau khi chết đã được định đoạt sẵn, khi còn sống không thể xen vào, ngược lại cũng thế.”
Mị Ma rũ mắt, một bộ tui hông biết tui hông nghe.
Cố Vị Minh còn nói: “Nếu như cậu cứ hành động trái quy định, cậu biết đó, chúng tôi sẽ trừ khử ký ức của con người kia. Cậu cũng sẽ bị giám sát nghiêm mật.” Nói xong anh liếc mắt nhìn chiếc vòng trên cánh tay Mị Ma.
Mị Ma chủ động giơ cổ tay lên, cây ngay không sợ chết đứng nói: “Tui không trái quy định.”
Cố Vị Minh phức tạp nhìn Mị Ma giơ tay chứng minh mình trong sạch, rất giống đã phạm lỗi còn già mồm hệt như học sinh tiểu học.
Nét mặt Mị Ma không khác thường, kì thực nội tâm đã thấp thỏm.
Cậu không có năng lực xâm lấn cảnh mơ, nên cậu để Tiết Chu Thăng biết tên mình, chỉ cần trong mộng gọi tên ra thì chẳng khác nào là lời mời bước vào. Làm gì đều đã được đối phương đồng ý, không tồn tại cách nói xâm lấn.
Cố Vị Minh đoán được phần nào, Mị Ma nhất định lợi dụng lỗ thủng quy tắc nào đó để lừa giám thị, anh xoắn xuýt có nên điều tra hay nhắm một mắt mở một mắt.
Cửa phòng mở ra.
“Honey, em vào nửa tiếng rồi mà chưa ra nữa.” Andrew đứng ngay cửa, vẻ mặt bất mãn.
Cố Vị Minh thở dài, nói với Mị Ma: “Hi vọng cậu nhớ kỹ chi tiết từng quy tắc, đừng tự cho là thông minh.”
Trước khi cửa ký túc xá đóng lại, Mị Ma thấy Andrew ôm eo Cố Vị Minh cằn nhằn càu nhàu: “Em hôm nay có nhớ anh không? Ừm. Để anh sờ trái tim em xem em nhớ anh bao nhiêu…”
Mị Ma duỗi đầu ra, mãi đến khi cửa phòng bị đóng lại.
Buổi tối.
Mị Ma chạy vào giấc mơ của Tiết Chu Thăng, hỏi hắn: “Hôm nay anh có nhớ tui không?”
Tiết Chu Thăng cúi đầu đọc sách không hề ngẩng lên: “Không.”
Mị Ma thò tay vào l*иg ngực của hắn: “Tui muốn sờ trái tim anh, nghe coi anh có nhớ tui không.”
“…”
Xương tay của thiếu niên nhỏ nhắn lại mềm mại, kề sát ngay ngực, áo sơ mi trên người Tiết Chu Thăng bị đối phương sờ đến ra lửa.