Mị Ma nghe xong cúi đầu, gảy gảy móng chân.
Cố Vị Minh nói: “Chuyện hôm nay, tôi không hy vọng xảy ra lần thứ hai.”
“Lần trước anh nói, nếu tui thi đậu thì có thể mở thứ này…”
Cố Vị Minh quyết đoán từ chối: “Cậu cảm thấy bây giờ tôi có thể để cậu chạy loạn không?” Anh nói tiếp: “Nhưng nếu cậu thi đậu giấy chứng nhận sơ cấp, tôi sẽ cân nhắc dẫn cậu gặp người kia một lát.”
Mị Ma lập tức ngẩng đầu lên, mắt trông mong nhìn Cố Vị Minh.
“Kiểm tra lần kế vào tháng sau.” Cố Vị Minh đứng lên vỗ vỗ bụi trên đầu gối, “Tự cậu cố lên.”
Một tháng sau. Cố Vị Minh nhìn bảng điểm trong tay, muốn nói lại thôi.
Số điểm trên đó thê thảm vô cùng, vừa may đạt chuẩn yêu cầu, cái loại thêm một điểm là phí phạm. Cố Vị Minh thở dài: “Tôi cảm thấy cậu cần đọc sách nhiều hơn nữa.”
Vẻ mặt Mị Ma là tui thi đậu rồi anh không thể chơi xấu.
“… Thôi, người cậu muốn gặp tên gì?”
Mị Ma nghiêng đầu nghĩ nghĩ: “Tiết Chu Thăng.”
Hai ngày sau, quả nhiên Cố Vị Minh dựa theo ước định, mang Mị Ma đi tới trường đại học.
Trên đường tới Cố Vị Minh nói: “Tiết Chu Thăng là bác sĩ trường này, thầy hướng dẫn của anh hôm nay có một báo cáo học thuật. Lúc kết thúc, tôi sẽ trò chuyện với thầy của anh ta mấy câu, cậu có thể đi tìm anh ta, nhớ kỹ tuyệt đối đừng nói kiếp trước này nọ, hậu quả trái với quy định cậu tự biết.”
Mị Ma ngoan ngoãn gật gật đầu.
Cố Vị Minh nhìn hình dáng Mị Ma biến ảo: “Đây là bộ dạng kiếp trước của anh ta?”
“Không phải.” Mị Ma chỉ vào mặt chiến hữu, “Là người yêu của ảnh.”
“Vì sao biến thành người này?”
“Ảnh từng nói, tới Thiên Đường là để gặp người yêu đã mất. Nhưng hắn chuyển thế, nên chắc chưa gặp.”
“Cậu có biết con người chuyển thế không mang ký ức không.”
Mị Ma gật đầu. Tóc mái rủ xuống, cậu vụng về vén trở lại.
“Cậu biến thành bộ dáng này anh ta cũng không nhớ đâu.”
“Nhưng bộ dạng gốc của tui xấu lắm.” Mị Ma nói, “Ảnh nói đó.”
“Được rồi.” Cố Vị Minh mang Mị Ma vào hội báo cáo thì nói, “Nhưng tôi vẫn phải nói một câu, linh hồn giống nhau không có nghĩa người vẫn là người kia, hi vọng cậu có thể nhớ kỹ điểm này.”
Mị Ma không mấy hiểu được: “Linh hồn giống nhau thì chính là cùng một người.”
“Đó là sau khi chết.” Cố Vị Minh bất đắc dĩ, “Khi sống đều sẽ thay đổi.”
Lúc hai người nói chuyện, phòng báo cáo tắt đèn, chỉ còn lại phía trước hình chiếu Holography. Một vị giáo sư đã qua năm mươi tuổi bước lên đài nói phần mở màn. Mị Ma ngồi dưới khán đài, cậu duỗi đầu mới thấy Tiết Chu Thăng ngồi ở hàng trước, vừa muốn đứng lên lại bị kéo.
“Kiên trì chờ đến kết thúc, tôi sẽ dẫn cậu đi.” Cố Vị Minh thấp giọng nhắc nhở.
Sau hai tiếng buổi báo cáo mới kết thúc, lúc tan cuộc Cố Vị Minh đi tìm giáo sư, khi đi dặn dò Mị Ma vài câu.
Nhưng vất vả chịu đến kết thúc, Mị Ma nghe anh nói từ tai trái ra tai phải, cậu vội vàng chạy tới sau lưng Tiết Chu Thăng đang sửa sang tài liệu, giơ ngón tay chọt chọt lưng đối phương.
Tiết Chu Thăng quay đầu lại.
Mặt mũi thiếu niên thanh tú cầm bồ công anh trong tay, ngại ngùng cười nói với hắn: “Chào anh.”
Tiết Chu Thăng hơi sửng sốt mới phản ứng lại: “Là cậu?”
Mị Ma đưa bồ công anh tới trước mặt hắn. Mặt Tiết Chu Thăng đầy dấu chấm hỏi nhận bồ công anh, không biết gì hết.
“Anh không thổi hả?”
“A?”
Mị Ma nói: “Anh mau thổi đi. Thổi bay nó.”
Yêu cầu này rất kỳ quái. Tiết Chu Thăng do dự, nhưng vẫn thổi bay bồ công anh trước mặt đối phương.
Nhìn thấy hạt hoa bay bay, từ từ rơi xuống đất. Mị Ma như đã hoàn thành nhiệm vụ, cả người nhẹ nhõm, cười khúc khích với Tiết Chu Thăng.
Nhưng Tiết Chu Thăng thấy màn này rất quỷ dị. Hắn cầm thân cây trọc lóc nhìn quanh bốn phía, phát hiện không ai chú ý nơi đây mới để gốc trơ trụi kia qua một bên, hỏi: “Cậu tới nghe báo cáo hả?”
“Không phải.” Mị Ma lắc đầu.
“Vậy cậu tới đây làm gì?” Biểu cảm Tiết Chu Thăng trở nên vi diệu, “Đừng nói cậu cố ý tới tìm tôi thổi bồ công anh.”
“Đúng đó.” Mị Ma nói, “Tui rất vất vả mới thi đậu, liền tới tìm anh.”
Gần đây có cuộc thi gì? Tiết Chu Thăng hồi tưởng giây lát bật thốt lên: “Thi đại học?”
Mị Ma vừa định giải thích thi gì, thế nhưng nhớ lời Cố Vị Minh nhắc nhở thì ngậm miệng lại.
Kết quả Tiết Chu Thăng cho là cậu tự ti ngầm đồng ý. Người trước mắt thoạt nhìn mới hai mươi, kết quả mới vừa thi đậu đại học, lại nghĩ tới hành vi cử chỉ của cậu, Tiết Chu Thăng coi cậu thành trời sinh thiếu hụt đầu óc, trong nhất thời biểu tình trở nên phức tạp hơn. Hắn tỏ ý có công tác trong tay, nói: “Tôi có việc phải bận rộn.”
Nghĩa bóng là đuổi người đi.
Mị Ma gật gật đầu, nhưng không di chuyển, cứ nhìn hắn.
Ánh mắt dính lên người đối phương đang thu thập đồ đạc, Tiết Chu Thăng thật sự không chịu nổi, quay người hỏi: “Có chuyện gì không?” Thấy vẻ mặt người nọ tỉnh tỉnh mê mê, bất đắc dĩ nói: “Cậu tên gì? Có người giám hộ không?” Khi nói chuyện hắn thả máy vi tính trong tay xuống, chuẩn bị mang thiếu niên đi tìm người.