Cố Vị Minh nói: “Sáng sớm mai chín giờ, tôi ở cửa chính tòa án chờ anh.”
Đại ác ma nhếch khóe miệng, cả khuôn mặt trở nên quỷ dị, hắn làm lễ nghi ác ma cổ xưa với Cố đội.
Cố Vị Minh đáp lễ, động tác tư thế nửa chút không sai một phân.
Sau đó Cố Vị Minh mang Mị Ma đến ký túc xá đã phân phối.
“Ký túc xá là độc lập, đặc cách phê cho mình cậu ở, từ động cơ xuất phát bảo vệ cậu, nếu cậu không tin, tôi có thể gửi một số án kiện nam Mị Ma bị tập kích cướp sừng, xin cậu coi trọng. Ngày thường không nên rời khỏi phạm vi bảo vệ của ký túc xá.” Cố Vị Minh kiên nhẫn nói, “Người chỉ dẫn của cậu là tôi, kế tiếp trước hết cậu phải thi đậu giấy chứng nhận tư cách ma vật vào đời, hạng mục tôi phụ trách —— ”
“Honey. Anh tới đón em tan làm nè.” Trước mắt bỗng xuất hiện quỷ hút máu chặn lối đi hai người, ngay trước mặt Mị Ma, quỷ hút máu bắt đầu ôm eo Cố Vị Minh trực tiếp hôn sâu người ta, hôn hôn rồi lấy răng nanh cắn nát đôi môi của Cố Vị Minh.
Mị Ma nhìn choáng váng.
“Nhớ anh không?” Quỷ hút máu sắc tình cắn đôi môi Cố Vị Minh, vết máu bị hắn liếʍ đi.
Cố Vị Minh đỏ mặt lau vết máu nơi khóe miệng, sờ sờ tóc hắn.
“Anh không bắt hắn à?” Mị Ma sững sờ nói, “Hắn cắn anh.”
Quỷ hút máu cau mày: “Honey nhà tôi sao tôi không thể cắn, cả người em ấy đều là của tôi.”
“Andrew là bạn đời tôi, anh ấy tới đón tôi tan tầm, cắn tôi… Là biểu hiện thân mật.” Cố Vị Minh giải thích.
Mị Ma không biết làm sao, hôm nay ở trong cái hộp sắt biết bay kia Cố Vị Minh còn nói không thể bạo lực với con người, bây giờ có người bắt đầu lấy thân thử nghiệm, cậu đứng tại chỗ không biết nên làm thế nào.
Đứng trên phố xa lạ, đối mặt với cặp tình nhân vượt qua chủng tộc trước mắt, cậu lần thứ hai sinh ra ý nghĩ muốn tiếp tục ngủ say.
Andrew ghét bỏ liếc nhìn Mị Ma trong trạng thái hỗn độn mê man: “Cậu ta bị sao vậy?”
Cố Vị Minh kéo ống tay áo của hắn: “Ngủ 1,500 năm, ngủ đến choáng váng.”
Mị Ma không ngờ chỉ ngủ một giấc tỉnh lại, thế giới trở nên kỳ quái lạ lùng khiến cậu hoàn toàn không thể hiểu nổi.
Con người trở nên không gì không làm được, không cần nhờ lửa soi sáng thế giới, không cần nhờ cầu xin thần linh để trời đổ mưa. Họ quang minh chính đại yêu đương với ma vật, họ không hề e ngại quỷ quái, cũng không ngốc nghếch phục tùng thần linh. Bay trên trời, chạy dưới đất, đều là Mị Ma chưa từng thấy, toàn bộ thế giới biến dạng rồi.
Con người quả thật thành chủ nhân chân chính của thế giới này.
Mị Ma nằm sấp bên cửa sổ ban công đóng kín nhìn xe bay bay tới bay lui trên trời, lại nhìn cánh sau lưng mình. Cậu ngơ ngơ ngác ngác về phòng, đối mặt với bài thi trên bàn lặng im không nói.
Bản thân là ma vật nên không giống con người, có cách biệt ngôn ngữ, hay nói ngoại trừ con người, vạn vật đều có phương pháp trao đổi đặc thù lẫn nhau. Thế nhưng bây giờ cậu phải nhất định phải học tập chữ viết con người, không thì không cách nào đi thi giấy chứng nhận tư cách ma vật vào đời.
Cố Vị Minh nói nếu không có giấy chứng nhận này, ngay cả cửa túc xá này cũng không ra được.
Đối với cậu mà nói, ra ngoài chẳng có cám dỗ gì, cậu chỉ muốn tiếp tục mơ giấc mộng yên bình kia.
Cậu co người trên giường, không bật đèn cũng không mở cửa sổ, tự giam mình trong phòng mỗi ngày dùng ma lực yếu ớt xây dựng cảnh mơ hư ảo.
Đề thi trên bàn sách bừa bộn phủ bụi.
Ba ngày trước khi kiểm tra, Cố Vị Minh đến tìm Mị Ma, anh vừa mở cửa thì bị những hạt bồ công anh phả vào mặt.
Tuy rằng những thứ này chỉ là giả, thế nhưng loại cảm giác lông xù vuốt qua, nhẹ nhàng bay lơ lửng khắp cả trong phòng, Cố Vị Minh cảm thấy không chỉ muốn nhảy mũi còn thấy nhột nhột.
Lúc anh vào nhà Mị Ma đã tỉnh lại.
“Mấy ngày nay đọc sách sao rồi?” Cố Vị Minh liếc nhìn bàn học, trên bàn là những xấp bài thi chưa từng mở ra. Tư thế đối phương từ chối không phải Cố Vị Minh không thấy được, anh nói: “Ít nhất phải vừa đủ đậu, thi đậu thì cậu có thể ra ngoài.”
Mị Ma cúi đầu không nói lời nào.
“Muốn ngủ say?” Cố Vị Minh chỉ vòng tay trên tay cậu, “Có thứ ngăn cách này, cậu không tài nào bước vào thế giới của cậu, muốn mở ra cậu phải vượt qua kiểm tra.”
“Là các anh đánh thức tui.” Mị Ma tức giận đứng lên, hung ác nhìn đối phương.
Cố Vị Minh tưởng Mị Ma cuối cùng đã hiểu thoát khỏi trạng thái ngủ mê, ngày đó ngoan ngoãn nghe lời thứ nhất do không phản ứng kịp, thứ hai có đại ác ma trấn áp: “Nếu không đánh thức cậu, kết cục của cậu chỉ sẽ thảm hại hơn.”
Mị Ma không nghe lọt: “Tui không muốn tỉnh!”
Cố Vị Minh giơ cổ tay chuyển động bả vai chuẩn bị bước vào trạng thái chiến đấu: “Quấy rầy cậu ngủ tôi rất xin lỗi. Thế nhưng tôi nghĩ cậu cần phải cảm ơn tôi. Nếu không phải vị Quỷ Vương kia phạm phải quy định đứng trước cảnh tù tội, tôi nghĩ hắn sẽ không giao cậu cho chúng tôi để đổi lấy tự do.”