Mê Hoặc

Chương 7

Âm thanh Mị Ma rầu rĩ: “Anh giao dịch với tui thì tốt biết mấy, tui lấy linh hồn anh, giúp anh chết không đau đớn.”

“Thật chất nó vẫn là trốn tránh.”

Mị Ma quay lưng: “Tui không nói với anh nữa, anh ngốc lắm, không loại người nào giống như anh cả.”

“Có. Mi chẳng qua mới gặp ta một lần, mai sau còn gặp nhiều đấy.”

Mị Ma phì mũi hả giận: “Mới không cần, loại người như anh phiền lắm luôn, tui không bao giờ muốn gặp lại.”

Kỵ Sĩ cười ha ha.

Cảnh tượng trong mơ lại thay đổi, họ đến quê hương của Kỵ Sĩ khi còn bé.

Kỵ Sĩ đứng dậy đi tới bên hồ. Mị Ma tò mò theo sau: “Gì vậy?”

Kỵ Sĩ bảo nhìn cá lội ngược dòng trong hồ.

Mị Ma nhìn một hồi, đưa tay xoay đầu cá lại, cá vẩy đuôi vẫn cố gắng bơi lên trên, qua lại mấy lần, Mị Ma hơi tức giận: “Phiền quá đi. Tui muốn ăn nó.”

Kỵ Sĩ bật cười: “Mỗi người đều có ý nghĩa sinh tồn, không phải ai ai cũng nguyện ý lội ngược dòng, có lẽ họ chẳng còn lựa chọn.” Hắn bắt cá, cá rời xa nước không bao lâu thì giãy dụa bất động thoi thóp, “Mi xem đi, không còn lựa chọn.”

“Tui không muốn nghe anh giảng đạo lý lớn.” Mị Ma lầm bầm, “Ác ma mới không nghe đạo lý.”

Kỵ Sĩ cười: “Không phải giảng hay giảng gì, ta thổi lá cho mi nghe.”

Lừa được Mị Ma ngoan ngoãn nằm nhoài lên người Kỵ Sĩ nghe hắn thổi lá, giai điệu nông thôn vui vẻ khiến người ta vui thích thoải mái. Cách đó không xa, đám người đang ăn mừng mùa thu hoạch, khiêu vũ ca hát ngợi ca đất đai và thần linh.

Mị Ma nhìn một hồi: “Anh nhớ nhà không?”

“Ta muốn thấy bồ công anh ở quê nhà, trước đây ta khá thích thổi chúng nó.”

“Bồ công anh là gì?”

Kỵ Sĩ tìm một gốc cây bồ công anh trong mơ, thổi ngay trước mặt Mị Ma. Mị Ma như tìm thấy món đồ chơi mới, biến cả bãi cỏ trong mơ trồng toàn bồ công anh, cậu đứng ở giữa vỗ cánh điên cuồng, thổi khắp trời đầy hoa bồ công anh bay bồng bềnh.

Kỵ Sĩ không ngừng nhảy mũi, cuối cùng không thể không hét to với Mị Ma, không cho phép cậu làm thế nữa.

Hôm sau, Mị Ma cố ý đến rừng cây ngoài vương thành tìm bồ công anh chân chính. Cậu cẩn cẩn thận thận nâng bồ công anh trong lòng bàn tay, dùng ma pháp bảo vệ nó thật kĩ, không kịp đợi mà tìm Kỵ Sĩ. Kết quả nhà giam nhốt Kỵ Sĩ không một bóng người, cậu ở địa lao lòng vòng cuối cùng tìm thấy Kỵ Sĩ ở phòng dụng cụ tra tấn.

Kỵ Sĩ bị trói, trên mặt đắp khăn lông, mấy tên nọ lặp đi lặp lại dội nước lên khăn lông.

Mị Ma chỉ có thể hiện ra trước người mà cậu muốn hiện.

Nên không ai nhìn thấy cậu cả.

Cậu ở cạnh nhìn Kỵ Sĩ bất lực giãy dụa, cậu nghe tiếng kêu rên của Kỵ Sĩ, cậu cảm nhận được cơn đau của Kỵ Sĩ, nhưng cậu không nghe được tiếng Kỵ Sĩ cầu cứu. Cậu ghé bên tai Kỵ Sĩ lẩm bẩm: “Tui có thể giúp anh.”

Tai Kỵ Sĩ chảy máu, trên chiếc khăn cũng toàn là máu.

Cậu nhìn những kẻ đó vẫn hành hạ Kỵ Sĩ, hơi nóng nảy nói: “Chúng ta lập khế ước, anh đồng ý, tui giúp anh ngay.”

Nhưng Kỵ Sĩ vẫn mãi không trả lời cậu.

Cuối cùng mấy tên kia hành hạ đủ rồi, ngừng trấn nước, vứt Kỵ Sĩ đã lâm vào hôn mê về lại phòng giam.

Ngón tay Mị Ma chọc chọc Kỵ Sĩ.

Hồi lâu, Kỵ Sĩ mới rêи ɾỉ một tiếng, vẻ mặt đau đớn trở mình nằm trên đất, hắn nghiêng mặt sang nhìn Mị Ma: “Sao hôm nay mi tới ban ngày.”

Mị Ma nâng bồ công anh lên.

“Mau thổi đi.” Kỵ Sĩ nói, “Giúp ta thổi, giờ ta đau lắm không thổi được.”

Mị Ma biến thành bộ dáng chiến hữu thổi bồ công anh.

“Mi đang dỗ ta vui vẻ, hay đang cố gắng dao động niềm tin của ta.” Kỵ Sĩ nở nụ cười, “Cố ý biến thành bộ dạng cậu ấy. Muốn ta từ bỏ hử?”

Mị Ma không lên tiếng, cúi đầu nhìn gốc cây trọc lóc.

Kỵ Sĩ giơ tay lau đi hạt giống bồ công anh dính trên mặt cậu, nói: “Cảm ơn.”

Kỵ Sĩ ngã bệnh.

Ngày qua ngày, hình phạt tàn khốc giày vò và sinh hoạt giam cầm trong mảnh đất tù túng u ám khiến hắn ngày càng suy yếu. Mị Ma không làm gì được cả, cậu chẳng qua chỉ là một ác ma cấp thấp, chỉ biết ảo thuật. Trong mơ cậu có thể để Kỵ Sĩ khỏe mạnh nhất trên đời, cơ thể tráng kiện nhất, nhưng trong thực tế Kỵ Sĩ lại dần dần hao gầy.

Mị Ma có thể cảm giác sinh mệnh của Kỵ Sĩ sắp kết thúc, nhưng cậu bất lực. Cậu trộm thuốc, đặt trước mặt Kỵ Sĩ: “Cho anh ăn.”

Kỵ Sĩ lắc đầu một cái: “Những thuốc này chữa không hết.”

“Anh cứ nói thuốc gì, tui giúp anh tìm.”

“Không có thuốc.”

“Vậy làm sao bây giờ?”

“Chờ chết, còn làm gì nữa.”

Mị Ma buồn bực đá thuốc qua một bên: “Anh đang đùa tui.”

“Không lừa mi thật đó.” Kỵ Sĩ ho khan không ngừng, ngay cả khí lực ngồi xuống cũng không có, hắn nằm ở trên nền đá thiu thiu ngủ, “Mi giúp ta một chút, ta muốn mơ một giấc thật đẹp, ngủ một giấc thật ngon.”