Đầu tháng chín, hoa mộc phù dung* ở Ngọc Xuyên nở rộ, cả tòa thành đều là một màu tím hồng.
*Hoa mộc phù dung: hay còn gọi là hoa phù dung, là loại hoa nở vào mùa thu.
Mẹ hái hoa chuẩn bị chế thành thuốc mỡ, trị vết sẹo bị muỗi cắn vào mùa hè cho ta.
Lúc đang nấu, nàng đột nhiên nôn mửa.
Ta vội vàng hỏi: "Mẹ, người sao vậy?"
Mẹ nhìn xung quanh, thấy không có ai mới nhỏ giọng nói: "Không sao, bị khói hun thôi."
Ta vội vàng bưng nước cho Mẹ, nàng đang uống, thị vệ bên cạnh
Mục Tuân đến mời mẹ đến tiền sảnh, nói là sứ giả của cha đến rồi.
Mẹ gật đầu: "Để ta thay quần áo rồi đến."
Hôm qua ta đã nghe nói ba mươi vạn đại quân của cha đã đến Ngọc Xuyên, còn nghe nói hiện tại một nửa thiên hạ đã là thế lực của Bùi gia.
Kiếp trước không lâu sau khi mẹ đưa ta trốn về, ngoại tổ phụ liền tự lập làm Vương, quốc hiệu là Ngụy.
Năm sau cha được lập làm Thái tử, Dung Cơ làm Lương đệ*.
*Thái tử Lương đệ: Vợ lẽ của Thái tử
Mẹ vốn dĩ là Thái tử phi, nhưng nàng lại không có bất kỳ danh phận nào.
Trước khi ta mất, cha cũng chưa từng giao chiến với Mục Tuân.
Kiếp này, rất nhiều chuyện đã thay đổi rồi.
Mẹ thay một bộ y phục sang trọng, trang điểm cũng rực rỡ, xinh đẹp hơn cả hoa phù dung.
Đến tiền sảnh, nàng đi đến bên cạnh Mục Tuân ngồi xuống, Mục Tuân vừa đưa tay ra, nàng liên dựa vào lòng Mục Tuân, hái một quả nho đút vào trong miệng Mục Tuân.
Mục Tuân năm lấy tay mẹ: "Ngon lắm!"
Sắc mặt sứ giả của cha phái đến trông khó coi, lời đồn ngay trước mặt bọn họ mà diễn ra, bọn họ hận không thể băm mẹ thành trăm mảnh.
Bọn họ bảo Mục Tuân giao mẹ cho bọn họ, nếu không đại quân của cha sẽ đánh đến dưới thành.
Ta vô cùng căng thẳng, ta sợ mẹ thật sự sẽ bị bọn họ mang đi.
Các ma ma nói mẹ trở về chắc chắn sẽ bị dùng hình, nói Đông Ngô không giống Tây Lăng bọn họ,
Đông Ngô là nơi cực kỳ coi trọng trong sạch của nữ tử.
Nữ tử nếu như cùng nam nhân khác có gian tình, sẽ sống không được chết không xong.
Mục Tuân hỏi mẹ: "Nàng có nguyện ý đi theo bọn họ không?"
Mẹ lắc đầu: "Bùi hầu nói, nữ nhân của hắn chính là nữ nhân của Quân hầu, thϊếp một lòng yêu mến Quân hầu, nguyện ý cả đời hầu hạ Quân hầu."
Mục Tuân để mẹ viết một phong thư cho cha để sứ giả mang về.
Mẹ viết: "Thϊếp nghén nặng quá, không thể đến gặp chàng được rồi."
Mục Tuân sau khi thấy xong sắc mặt ngưng trọng, đợi sứ giả đi rồi hỏi mẹ: "Nàng có thai rồi?"
Mẹ đáp: "Thϊếp không có mang thai, Quân hầu không phải cho thϊếp uống thuốc tránh thai sao?
Thϊếp viết như vậy chỉ là muốn để
Bùi Giới càng thêm mất mặt thôi."
Mục Tuân là người cẩn thận, cho người đi mời đại phu đến bắt mạch cho me.
Đại phu nói thân thể mẹ không có gì bất thường.
Nhưng buổi tối mẹ lại nôn.
Mẹ nói là do nàng ăn nhâm thứ gì đó, uống chút nước ấm là khỏi.
Nàng dỗ ta đi ngủ, nói: "Kiếp này, mẹ có một mình A Nhan là đủ rồi."