"Ầm!"
Quý Oản Oản ngã lăn quay, mông ê ẩm.
"Ngốc nữ nhà họ Quý từ trên trời rơi xuống! Nàng... nàng... nàng ngồi lên mặt Tiểu công gia rồi!!"
"Trời ơi! Tiểu công gia ngất xỉu rồi! Mau bắt lấy con ngốc này, dám làm bị thương độc tử của Dung quốc công, mười cái đầu nàng ta cũng không đủ chém!"
"Ngốc nữ chạy rồi! Mau đuổi theo!!"
"..."
Quý Oản Oản vừa chạy vừa mắng, nàng chỉ muốn đi nhảy bungee để phá vỡ bản thân, kết quả dây đứt. Đầu nàng chạm đất trước, tại chỗ đã vỡ tan tành!
Vốn tưởng rằng cái chết của mình đã đủ thảm rồi, kết quả thân thể này còn thảm hơn!
Ngốc nữ đầu óc ba tuổi rưỡi vì muốn thu hút sự chú ý của mỹ nam tử thứ ba kinh thành Dung Ngọc, bị người ta xúi giục khoác lên mình bộ đồ lượn rồi bay lên trời, kết quả dây... cũng đứt!
Quý Oản Oản khóc, cái đống hỗn độn của kẻ lắm chiêu mê trai này nàng không dọn nổi, vẫn là chạy nhanh đi thôi!
Quý Oản Oản chạy ra khỏi trang viên liền chui tọt vào con hẻm nhỏ, nguyên chủ tuy là ngốc nữ, nhưng ở nhà được độc sủng, cho dù cả nhà bị nàng làm cho khốn khó, ba huynh trưởng và lão cha vẫn liều mạng bảo vệ nàng.
Có mấy vị cứu tinh đáng tin cậy như vậy, nàng nhất định phải tranh thủ thời gian, nếu không bị người của Dung quốc công phủ bắt được thì tiêu đời!
"Nương! Nam Nam rốt cuộc cũng tìm được nương rồi!"
Một tiểu nam hài xinh xắn đáng yêu đột nhiên lao vào lòng nàng, đôi mắt to đen láy ngước lên nhìn nàng.
Tiểu tử này ước chừng năm tuổi, trông rất lanh lợi, da trắng nõn nà, cả người toát lên vẻ quý phái.
Người ta nói con trai thường giống mẹ, chắc hẳn mẫu thân của tiểu hài tử này là một đại mỹ nhân khuê các!
Nhưng mà, Quý Oản Oản sau một hồi ngây người mới hoàn hồn: "Vừa rồi ngươi gọi ta là gì cơ?"
Nương thân?!
Dựa theo ký ức nàng kế thừa được, nguyên chủ năm nay vừa mới cập kê, khi tiểu tử này chào đời, e rằng nguyên chủ còn chưa cao bằng cái bàn đọc sách của cha nàng ấy đâu!
Mười tuổi làm nương... Quả nhiên là có gian thần muốn hãm hại trẫm!
Tiểu soái ca này chắc chắn là đến ăn vạ nàng đây mà!
Ngay khi Quý Oản Oản định mở miệng vạch trần, tiểu nam hài liền lên tiếng với vẻ nghi hoặc: "Ơ, sao nương thân lại trẻ ra vậy? Trên mặt còn có một mảng đỏ đỏ nữa?"
Dung mạo của nguyên chủ kỳ thực rất xinh đẹp, nhưng hết lần này đến lần khác lại có một vết bớt màu đỏ ở dưới má trái, phá hỏng cả khuôn mặt, cho nên cũng trở thành nữ nhân xấu xí nhất kinh thành, lại còn thêm ngốc nghếch.
"Ngươi ngay cả ta là ai cũng chưa điều tra rõ ràng đã muốn ăn vạ ta?" Quý Oản Oản méo mặt, còn có thiên lý không hả trời!
Nhưng nàng nhớ ra hiện tại còn có việc quan trọng hơn, nên tạm thời không chấp nhặt với tiểu hài tử: "Mau tránh ra, đừng cản ta chạy trốn!"
"Nương thân đi theo con, con biết đường nào dễ đi!"