Làm Sao Tôi Có Thể Thích Cô Ấy Được?

Chương 5

Hạ Minh Hy cũng biết mình được hưởng hào quang của gia đình, vì vậy lần này người nhà sắp xếp cho cô học MBA, mặc dù không tình nguyện nhưng cô vẫn ngoan ngoãn chấp nhận sự sắp xếp.

Ôn Lễ gọi điện cho em gái họ, trong lúc nhất thời không có ai nghe máy, Hạ Minh Hy nhàm chán ở bên cạnh mà chờ đợi.

Đã quen với cuộc sống duỗi tay ra là có quần áo mặc vào người, há miệng ra là cơm đút vào miệng, cô không hề nghĩ tới việc mình hoàn toàn có thể bắt taxi về nhà lấy đồ.

Cô chủ Hạ không có ý thức tự giác này, Ôn Lễ chỉ có thể nói: “Đi thôi, trước tiên lên văn phòng của tôi đợi một chút đã, tôi xử lý xong công việc rồi đưa em đi.”

“Ồ…”

Hạ Minh Hy không có ý kiến gì cả, nghe theo sự sắp xếp.

Đi theo Ôn Lễ lên lầu, trong văn phòng ngoại trừ Ôn Lễ ra, thì còn có vài giảng viên khác, nhưng đều đã có tuổi rồi, có hai người phải trạc tuổi ông nội cô.

Tất cả đều là những người bốn mắt nho nhã.

Hạ Minh Hy thầm nghĩ trong lòng, nếu ứng tuyển làm giảng viên ở Đại học thành phố Lư, không lẽ đeo kính là yêu cầu bắt buộc sao?

Mấy giảng viên nhìn thấy Ôn Lễ dẫn một cô gái trẻ vào, lập tức nâng mắt kính nhìn qua.

Nhìn thấy cảnh tượng như vậy, suýt nữa thì bị lóe mù hai mắt.

Cô gái nhỏ nhắn màu hồng, ngay cả tóc cũng là màu hồng, ăn mặc cũng rất nổi bật.

Thế hệ trẻ bây giờ đúng thật là biết cách ăn mặc.

Một giáo sư già hỏi: “Thầy giáo Ôn, đây là sinh viên cậu sẽ hướng dẫn trong học kỳ này sao?”

Ôn Lễ gật đầu: “Đúng vậy.”

Giáo sư già cười nói: “Cô gái sành điệu thật đấy.”

Ôn Lễ mỉm cười: “Đúng vậy.”

Hạ Minh Hy lại thấy Ôn Lễ cười, nhưng khi Ôn Lễ quay lại nhìn cô, nét mặt của anh lại trở nên lạnh nhạt.

“……” Thay đổi sắc mặt nhanh thật.

Tiền điện trong trường như kiểu không phải đóng, Hạ Minh Hy ngồi trong văn phòng, mặc áo hở vai mỏng manh và quần bò ngắn, không lâu sau đã cảm thấy lạnh.

Ban đầu cô nghĩ rằng điều hòa mở thấp như vậy, không biết mấy giáo sư già có cảm thấy lạnh không, nhưng khi thấy các giáo sư đều mặc áo dài tay, thậm chí còn khoác thêm một chiếc áo vest nhỏ, có thể bên dưới còn có áo giữ ấm, ngay lập tức hiểu ra.

Nếu tăng nhiệt độ lên, thì có lẽ các giáo sư sẽ cảm thấy nóng.

Hạ Minh Hy mím môi, vừa định đứng dậy ra ngoài tránh lạnh, thì trước mắt đột nhiên có một chiếc áo khoác được đưa tới.

“Mặc vào đi, điều hòa hơi lạnh.”

Là Ôn Lễ.

Hạ Minh Hy ngẩn ra, nhận lấy: “Ồ, cảm ơn.”

Khi Ôn Lễ quay người đi, cô lại gọi anh lại: “Cái đó, thầy giáo…… Ôn.”

Kỳ lạ thật, tại sao phải gọi anh là thầy giáo chứ, nhưng không gọi thầy giáo thì có thể gọi là gì đây?

…… Chưa bao giờ thấy từ “thầy giáo” lại gượng gạo như vậy, có phải vì ở nước ngoài lâu quá nên nói tiếng Trung có cảm giác rất ngượng miệng không?

Ôn Lễ rất nhanh đã chấp nhận sự thật rằng người vợ chưa gặp mặt được mấy lần của mình gọi mình là thầy giáo, không có chút ngạc nhiên nào, quay lại: “Hả?”

“Có còn thừa cái nào nữa không?” Hạ Minh Hy chỉ tay vào đùi mình, “Để em đắp lên chân.”

Hạ Minh Hy ngồi yên, ngoan ngoãn khép đôi chân lại, tay đặt trên đầu gối, khẽ nở một nụ cười khô khan về phía anh.

Người đàn ông nhướng mày.

“Không có, tôi chỉ mang một cái này thôi.”

“Vậy thì thôi.”

Hạ Minh Hy xoa xoa đầu gối của mình.

Đầu gối của cô có màu hồng nhạt, Ôn Lễ không rõ liệu có phải vì bị lạnh không.

Dù sao thì toàn thân cô, ngoài màu trắng ra, đều là màu hồng cả. Bởi vì trang điểm, nên người ta không thể phân biệt được là hiệu ứng trang điểm hay do bị điều hòa thổi lạnh.

Hai phút sau, Ôn Lễ đã mượn được một chiếc chăn nhỏ từ một giảng viên già.

Giờ thì cô cảm thấy thoải mái hơn rồi. Hạ Minh Hy ngồi một bên, an tâm chơi điện thoại.

Khi đến gần trưa, Ôn Lễ cuối cùng cũng xong việc và lái xe đưa cô về nhà.

Trên đường đi, không ai nói chuyện gì cả, Hạ Minh Hy ngồi ở ghế phụ, chuyên tâm chơi game trên điện thoại, dùng trò chơi để che giấu không gian im lặng giữa hai người. Trong lúc đó, Ôn Lễ nhận được một cuộc gọi từ Ôn Đào, hỏi anh có chuyện gì không, Ôn Lễ nói không có gì, rồi hỏi ngược lại cô ấy đã báo danh xong chưa.

“Báo danh xong rồi, còn vợ anh thì sao? Cô ấy đã đến báo danh chưa?”

“Đã đến rồi.” Ôn Lễ trả lời ngắn gọn.

“Thực sự đến à? Thế thì em thắng rồi, he he…” Giọng nói của Ôn Đào có vẻ đắc ý, “Em đã cược với anh Ôn Chinh rằng hôm nay vợ anh sẽ đến báo danh. Anh Ôn Chinh nghe người ta nói vợ anh hồi còn học ở nước ngoài nổi tiếng là trùm cúp học, bài tập thì nhờ người khác làm giúp, nhưng vẫn có rất nhiều người xếp hàng để làm bài cho cô ấy vì cô ấy trả giá rất cao.”

Ôn Lễ không bình luận gì về hành vi của vợ mình khi học ở nước ngoài, chỉ lạnh lùng nói: “Dùng người khác để đánh cược là hành vi rất bất lịch sự.”

“Được rồi, em xin lỗi mà, dù sao thì đã đến báo danh là tốt rồi, chứng tỏ vợ anh cũng không ngang ngược như người ta nói, vẫn có thể cứu vãn được.”

“Anh Ôn Lễ, em tin vào anh.”

Khi cuộc gọi kết thúc, Ôn Lễ liếc nhìn Hạ Minh Hy đang tập trung chơi game ở ghế phụ.

Lần cuối cùng anh thấy Hạ Minh Hy là vào ngày kết hôn, lúc đó cô còn để tóc đen, đội vương miện kim cương, mặc váy cưới dài chấm đất, lộng lẫy và trang nhã.

Thế nhưng giờ đây, mái tóc màu hồng nhạt bay phấp phới, trang phục rực rỡ, từ một nàng công chúa tao nhã trong cửa hàng váy cưới hai năm trước trở thành một búp bê cá tính trong cửa sổ của cửa hàng Barbie.

Khó có thể tưởng tượng đây là cô Hạ mà anh từng quen biết.

Tuy nhiên, không thấy cô quá ngang ngược phản loạn, ngoại trừ việc thiếu kiến thức cơ bản của một học sinh ra thì cô cũng khá ngoan ngoãn nghe lời.

Tuy nhiên, khi đến nhà riêng của cô, Ôn Lễ quyết định rút lại đánh giá một chiều về Hạ Minh Hy.

Cô chiêu này không phải là búp bê trong cửa hàng Barbie, mà là trong một cái ổ chó.