Phạm Thượng

Chương 6

Nàng cắm đều ba nén nhang vào lư hương, khói bay nghi ngút, thẳng đứng lên trời. Không gian lạnh lẽo, gió cuốn lá cây xào xạc, vang lên âm thanh lớn, tựa như có thứ gì đó đang được triệu hồi đến.

“Thái Thượng sắc mệnh, khẩn chiếu đàn tiền. Quỷ thần mượn mắt, Càn Khôn mượn pháp. Cấp cấp như luật lệnh.”

Nàng bấm quyết bằng tay trái, tay phải nhanh chóng vẽ một lá bùa trong không trung, ánh vàng từ bùa hiện ra rồi tan vào trong chiếc bể nước bên cạnh.

Nước trong bể trong suốt, phản chiếu hình ảnh cây cao trong đạo quán, bóng cây dần dần biến dạng trong những gợn sóng tự động dù không có gió.

Khi sóng gợn tan biến, trên mặt nước xuất hiện bóng dáng của một cô gái trẻ, chính là Phó Thanh Vi vừa rời khỏi đạo quán.

Cô gái với vẻ mặt thản nhiên đang đi trên con đường xuống núi, hoàn toàn không biết mọi hành động của mình đều bị người khác quan sát không sót một chi tiết.

Hình nhân bằng giấy ẩn trong mái tóc cô khẽ nghiêng đầu, cẩn thận giấu tay mình đi.

Pháp thuật của huyền môn được truyền thừa qua nhiều thế hệ, với nhiều môn phái khác nhau đều có thuật sử dụng hình nhân bằng giấy. Hiệu quả của mỗi loại lại khác nhau, trong đó thuật dùng hình nhân giấy của Mao Sơn là nổi tiếng nhất, có thể thay thế người chịu tai họa hoặc dùng để nguyền rủa người sống.

Hình nhân giấy mà người ta âm thầm đặt lên người Phó Thanh Vi không phải là thuật Mao Sơn, mà là một pháp thuật riêng của đạo môn đối phương.

Hình nhân này không thể trực tiếp gây tổn thương cho cô, cũng như người đứng sau nó không thể gián tiếp thông qua nó mà ảnh hưởng đến Phó Thanh Vi.

Đây là một loại pháp thuật chia sẻ ngũ cảm.

— Chỉ theo một chiều.

Người phụ nữ trong đạo quán có thể thông qua hình nhân giấy nhìn thấy những gì Phó Thanh Vi nhìn, nghe thấy những gì cô nghe, thậm chí còn có thể cảm nhận mùi vị và xúc giác.

Hoàn toàn cảm nhận đầy đủ mọi giác quan.

Trong tai như có tiếng pháo nổ vang, âm thanh dội lại tựa như nước sôi sùng sục.

Trong tấm gương hình thành trên mặt nước, Phó Thanh Vi đã xuống núi và trở lại khu phố sầm uất.

Cô đứng giữa ngã tư đông đúc, cái nóng cuối mùa thu bao phủ khắp tứ chi, mồ hôi lạnh hòa lẫn vào mồ hôi nóng.

Những gì cô trải qua trên núi giống như một giấc mộng huyền ảo, nhưng từ khi xuống núi, điện thoại của cô đã có tín hiệu trở lại, con đường mà cô đi qua cũng hoàn toàn thật. Khi cô đứng dưới chân núi nhìn lên, chỉ thấy sương mù dày đặc, hoàn toàn không thấy bóng dáng đạo quán đâu nữa.

Nhưng nếu không phải là ảo ảnh, thì làm sao có thể giải thích được việc cô vừa ở con hẻm trong trung tâm thành phố, và trong chớp mắt đã bị dịch chuyển đến trên núi, còn gặp phải những chuyện kỳ quái như vậy.

Ảo giác? Hay không phải ảo giác?

Phó Thanh Vi mở điện thoại ra kiểm tra giờ: đúng 12 giờ trưa.

Ngay cả thời gian trôi qua cũng là thật.

Khoan đã, đã 12 giờ rồi?

Cô không còn thời gian suy nghĩ xem đó có phải là ảo giác nữa, vội vàng tìm đường đến ga tàu điện ngầm gần nhất.

Người phụ nữ đứng ở sân sau của đạo quán, nhìn về phía biển mây đổ xuống từ trên núi. Màu đỏ của bộ y phục nàng mặc nổi bật lên, tạo nên dáng vẻ yêu kiều, tràn đầy cảm xúc.

Con tàu khổng lồ chạy dài trên đường ray một cách trật tự, những nhân viên mặc đồng phục trên tàu được đào tạo bài bản. Phó Thanh Vi bước vào chiếc hộp sắt hình chữ nhật, hơi nóng tháng chín chưa tan, nhưng làn da cô dần được làm mát nhờ điều hòa trong tàu.

Còn mát hơn cả trong rừng núi.

Người phụ nữ: “...”

Mặc dù vậy, vẫn không bằng quan tài của nàng. Nằm trong đó lạnh đến thấu xương, mát mẻ vô cùng.

Tài nguyên thiên nhiên quý giá, mùa đông lạnh, mùa hè cũng lạnh.

Phó Thanh Vi hoàn toàn không biết rằng có một người đang theo dõi mình.

Tàu điện ngầm dưới lòng đất kết nối với mạch giao thông của thành phố, tấp nập không ngừng. Tuyến số 1 lúc nào cũng đông đúc, những đợt concert liên tiếp thu hút rất nhiều khách du lịch từ khắp nơi, khiến Phó Thanh Vi bị chen chúc đến nỗi không thể cử động, suýt nữa bị ép thành một người giấy. Phổi cô khó thở, mắt và não trở nên trống rỗng.

Hình nhân giấy nhỏ ẩn trong mái tóc của cô hoảng loạn bò đi, suýt nữa đã chạy trốn, nhưng nhờ có một tia linh khí của chủ nhân truyền vào nên nó chỉ lăn lộn, giãy đạp yếu ớt giữa không trung.

Những hành khách trong toa tàu rung lắc va vào nhau, lắc lư tiến về những điểm đến của riêng mình qua đường hầm đen kịt.

Trong đạo quán, người phụ nữ bước tới chiếc quan tài đá ở trung tâm.

Dải băng dài từ áo choàng hạc tung bay, tay áo rộng khẽ lay, để lộ một phần cổ tay trắng muốt.

Trên cổ tay trái của nàng có buộc một sợi chỉ đỏ, nổi bật trên làn da như tuyết, trông giống như một vết khắc bằng dao, và trên đó có đeo một hạt tràng hạt khắc đầy kinh văn.

Người phụ nữ nằm vào quan tài, hai tay đan lại đặt lên bụng, tay áo mềm mại trượt xuống khuỷu tay, để lộ thêm nhiều phần da thịt, sợi chỉ đỏ lại càng thêm nổi bật, uốn lượn quanh cổ tay.

Nàng nhắm mắt lại, giống như cô gái trẻ ở cách xa hàng trăm dặm kia, cũng lựa chọn tạm thời nghỉ ngơi.