Phạm Thượng

Chương 4

Bởi vì cô cảm thấy người kia đã cử động.

Mái tóc dài lạnh như băng của người phụ nữ trượt xuống, như dòng nước chảy qua cổ cô.

Ngay lập tức, cả lưng Phó Thanh Vi nổi da gà.

Cô cắn chặt môi mình.

Một lát sau, luồng khí lạnh dần rút đi, thay vào đó là hơi thở không quá lạnh nhưng cũng không thể gọi là ấm, lướt qua cổ cô, như một kẻ săn mồi đã ngắm nhìn con mồi từ lâu.

Phó Thanh Vi nhắm mắt, tim đập loạn nhịp, gần như có thể tưởng tượng ra cảnh tượng diễn ra trong bóng tối.

Trong chiếc quan tài cao chừng nửa người, người phụ nữ bên cạnh cô chống một tay lên để đỡ người dậy, tay còn lại nhẹ nhàng vuốt qua vai cô, ôm lấy vai cô, rồi từ từ vùi mặt vào cổ cô, kéo cô vào lòng mình.

Trong lòng người phụ nữ ấy có một mùi hương lạ lùng, chẳng phải gỗ cũng chẳng phải hoa. Chỉ trong khoảnh khắc, tất cả những gì cô có thể ngửi thấy là mùi hương ấy.

Phó Thanh Vi bắt đầu cảm thấy cơn buồn ngủ ập tới, mí mắt nặng trĩu, bàn tay vốn định giơ lên để kháng cự cũng từ từ hạ xuống.

Người phụ nữ vẫn đang thu hẹp khoảng cách giữa hai người, đến mức trong quan tài gần như không còn khoảng trống nào.

Một tia đỏ lóe lên trong nháy mắt.

Phó Thanh Vi đột ngột tỉnh dậy khỏi cơn mê, cổ cô nhói lên một cơn đau nhức buốt, giống như có gì đó vừa đâm xuyên qua mạch máu của cô. Cô cố gắng giơ tay ra nắm lấy vai người phụ nữ, ngẩng đầu lên, giọng nghẹn ngào: “Cô…”

Sức lực của cô yếu dần theo dòng máu đang rời khỏi cơ thể. Bàn tay cô đẩy người phụ nữ cũng trở nên vô lực.

Trong bóng tối của quan tài, ánh sáng đỏ nhàn nhạt tỏa ra, người phụ nữ ôm chặt cô, tai kề tai, trông như hai người tình đang quấn quýt bên nhau.

Phó Thanh Vi hoàn toàn mất ý thức.



“Dậy đi, cậu có biết mấy giờ rồi không?”

Phó Thanh Vi tỉnh dậy trên giường trong ký túc xá, tiểu thư Cam Đường đứng chống nạnh trước giường cô, nói: “Sắp muộn học rồi, lát nữa Nhạc Bất Quần lại điểm danh mất thôi.”

Ký túc xá? Phó Thanh Vi nhìn quanh, thấy căn phòng quen thuộc của mình. Cô không phải đang ở đạo quán sao? Cô đã trở về rồi?

Vậy đó thực sự là ảo ảnh sao?

Không đúng.

Phó Thanh Vi nói: "Nhạc Bất Quần không phải đã kết thúc môn học từ lâu rồi sao? Chuyện từ học kỳ trước mà."

Cam Đường lập tức đổi sắc mặt, bật cười ha hả: "Lừa cậu thôi, không phải lên lớp, nhưng cậu thực sự có việc quan trọng cần làm."

“Việc gì?”

“Lễ thành thân.”

Cam Đường kéo Phó Thanh Vi ra khỏi giường, đẩy cô vào phòng tắm để rửa mặt.

“Mau lên, không kịp nữa rồi!”

Phó Thanh Vi nhìn vào gương trong phòng tắm, vừa nghe đến từ khoá này, cô biết mình lại đang mơ.

Cạch—

Mọi thứ trước mắt tối sầm rồi lại sáng lên. Cô đang mặc trên mình bộ trang phục tân nương rực rỡ, ngồi trước bàn trang điểm. Xung quanh toàn một màu đỏ của lễ cưới, một bà lão mặt mũi mờ nhạt đang kiên nhẫn chải tóc cho cô bằng một chiếc lược gỗ.

"Một chải đến bạc đầu gối, hai chải kết mối phu thê, ba chải không bệnh không họa, gặp lại lang quân."

Mái tóc dài được chải một cách mềm mại vô cùng, bà lão nhẹ nhàng đặt chiếc lược lên bàn.

Gương mặt trong gương hoa nhường nguyệt thẹn, Phó Thanh Vi nhìn khuôn mặt xinh đẹp đến nở hoa của chính mình trong gương mà không còn chút cảm xúc nào.

Khi một giấc mơ lặp đi lặp lại hàng chục, hàng trăm lần, thì dù có kích động bao nhiêu cũng sẽ trở nên bình thản như nước.

Cô thong thả tua nhanh giấc mơ đến phần bái đường.

Từ khi biết đối phương là một người phụ nữ, mỗi lần bái đường cô lại chú ý đến nhiều chi tiết hơn. Ví dụ, khi đối phương cúi đầu, những viên ngọc trên mũ phượng của nàng sẽ va vào nhau, tạo nên tiếng động trong trẻo.

— Giống hệt như mũ của cô.

Hoặc bàn tay mềm mại và trắng trẻo của nàng rũ xuống trước mặt, xương ngón tay thanh mảnh, mềm mại đến mức khó tin.

Trong giấc mơ không thể thoát ra này, mỗi lần Phó Thanh Vi đều phát hiện thêm nhiều chi tiết mới. Trong nỗi khổ sở, cô tìm thấy chút niềm vui khi quan sát nửa kia của mình trong giấc mơ.

"Nhất bái thiên địa—"

"Nhị bái cao đường—"

"Tân nhân đối bái—"

Phó Thanh Vi ngẩng đầu nhìn người phụ nữ cũng đang đứng thẳng dậy. Nhưng đúng lúc đó, có một điều khác biệt xảy ra, người phụ nữ kia tiến lên một bước về phía cô.

Phó Thanh Vi thoáng ngỡ ngàng.

Người chủ lễ hô to: “Đưa tân nương vào động phòng—”

Phó Thanh Vi nắm lấy một đầu dải lụa đỏ, cùng người phụ nữ bước vào phòng hỷ dán đầy chữ hỷ trong hậu viện.

Nến cưới cháy sáng, trên bàn tiệc đã bày biện sẵn sàng.

Phó Thanh Vi từ cửa phòng đi đến bên giường, người phụ nữ trong bộ trang phục cưới đỏ ngồi ở trung tâm giường, y phục rực lửa, dáng người tựa dòng nước mùa thu.

Phó Thanh Vi cầm lấy chiếc cân vàng bên cạnh, vén khăn voan đỏ lên.

Nếu cô đoán không sai, thì ngay giây tiếp theo giấc mơ sẽ kết thúc, cô vẫn sẽ không thấy được dung nhan của người đó.

Chiếc cân vàng chạm vào mép khăn voan, những tua rua vàng rung nhẹ. Phó Thanh Vi có chút mất tập trung, chuẩn bị tỉnh lại khỏi giấc mơ.