You Are My Everything

Chương 21

Chương 21: Khiêu chiến
Giờ ra về, Cao Diệp Anh vừa mới thu dọn sách vở xong thì đã bị Trần Hoàng Lâm kéo tay giữ lại nói:

-Anh Anh đi ăn tối với tớ

-Ơ nhưng tớ phải về nhà….

-Không nhưng gì hết. Đi với tớ- Trần Hoàng Lâm kéo tay cô

- Trần Hoàng Lâm, cậu thôi ngay cái trò ức hϊếp người khác đi- Một giọng nói vang lên giữa Cao Diệp Anh và Trần Hoàng Lâm

Như biết đó là ai, Trần Hoàng Lâm chỉ thở dài, rồi quay lại nói với người đó:

-Vương Tuấn Khải, sao cậu cứ kiếm chuyện với tôi mãi thế? Cậu thôi ngay cái việc xen vào chuyện người khác đi.

-Cậu dám…..- Nói rồi Vương Tuấn Khải nắm lấy cổ áo của cậu ta, giơ cánh tay lên định đấm cho cậu ta một cái trước sự ngạc nhiên của nhiều người

-Tôi nói không đúng sao?- Trần Hoàng Lâm vẫn nghênh mặt lên mà nói. Tức thì Vương Tuấn Khải bỏ tay ra.Anh nhìn cậu ta như muốn ăn tươi nuốt sống cậu ta. Còn cậu ta nhìn anh bằng ánh mắt ngạo nghễ. Xong rồi cậu ta quay sang Cao Diệp Anh, cười với cô, nói:

-Anh Anh đi nào

-Xin lỗi cậu nhưng Anh Anh cần về nhà- Lục Vân Nghi lên tiếng

-Cậu là ai?- Trần Hoàng Lâm lên tiếng nói

-Tôi là Vân Nghi

-À là Tiểu Nghi sao? Lâu quá rồi không gặp cậu.- Nói rồi Trần Hoàng Lâm chạy lại ôm cô ( cái tên này gặp ai cũng ôm được hết á) trước sự ngạc nhiên của mọi người.

Và đương nhiên là có một người vừa ngạc nhiên mà cũng rất tức giận. Anh chạy lại chỗ cậu ta mà đấm cho cậu ta một cái, nghiến răng nói:

-Tôi cấm cậu không được đυ.ng vào cô ấy. Nếu không cậu đừng có trách- Anh nhấn mạnh từng chữ

-Cậu làm cái quái gì vậy?- Trần Hoàng Lâm định chạy lại đánh anh nhưng đã bị Cao Diệp Anh cản lại, cô nắm tay cậu kéo đi:

-Lâm Lâm đừng gây chuyện nữa đi thôi

Nói rồi hai người kia bỏ đi, trong lớp còn lại năm người. Lục Vân Nghi lén nhìn anh, tự nghĩ tại sao anh lại có hành động như vậy.

-Nhìn gì mà nhìn mãi thế?- Tiếng nói vang lên khiến cô quay về thực tại

-Ơ ơ có nhìn gì đâu

-Tớ biết tớ đẹp trai rồi cậu không cần nhìn đâu –Anh tự tin đáp khiến cả đám nổi da gà

-Tớ mới đẹp trai nhất nè- Vương Nguyên nói

-Đúng rồi Nguyên của tớ là nhất – Dương Ánh Linh vừa cười vừa nói

-Không đâu Thiên của tớ mới đẹp trai nhất- Lục Vân Nghi phản bác lại

Cả hai người con trai cứ ngồi nghe hai người con gái cãi qua cãi lại để bênh vực cho mình mà quên mất một người đang ngồi đó mặt đầy sắc tuyến. Như không chịu được người đó lên tiếng:

-E hèm!Anh biết mấy đứa có người yêu nên ra sức bảo vệ cho người yêu mình nhưng mấy đứa cũng phải nghĩ cho anh chứ? Anh vẫn còn Ế- Vương Tuấn Khải nói, cố tình nhấn mạnh chữ cuối

-Anh đâu có ế, còn có Anh Anh chi?- Dương Ánh Linh ngưng cuộc chiến đấu khẩu nói

-Anh thích Anh Anh nhưng Anh Anh đâu thích anh đâu

-Sao anh biết được?- Lục Vân Nghi hỏi

-Anh nghĩ thế

-Không đâu dù thế nào thì em cũng sẽ giúp đỡ anh mà-Vương Nguyên nói

-Ừm, Nguyên Nguyên nói đúng đó- Dịch Dương Thiên Tỉ lên tiếng

-Thôi chúng ta về nhà thôi

9h tối, Trần Hoàng Lâm đưa Cao Diệp Anh về. Bây giờ,con đường không còn ai, chỉ còn ánh đèn lấp ló. Trên đường đi, Trần Hoàng Lâm bỗng im lặng khiến Cao Diệp Anh hơi nghi ngờ. Cô cũng không hỏi nhiều, chỉ mong muốn mau mau về nhà cho sớm. Đến trước cổng, khi Cao Diệp Anh đang định bước vào nhà, thì cô đã bị Trần Hoàng Lâm giữ tay cô lại, nói giọng hơi ấp úng:

-Anh Anh tớ….tớ có chuyện muốn nói

-Hả? Ờ ờ là chuyện gì cậu mau nói đi

-Tớ….tớ….thích cậu.Cậu….làm bạn….gái tớ…nha

-Hả, gì? Cậu đang đùa sao?- Cao Diệp Anh hỏi

-Tớ….tớ không đùa- Nói rồi cậu ta tiến lại gần Cao Diệp Anh, cuối xuống hôn cô.

Quái lạ, vì sao môi cô lại cứng đến thế, nó không được mềm mỏng như bao người con gái khác. Nó có cảm giác khá thô, nhưng Trần Hoàng Lâm không nghĩ ngợi nhiều, vẫn tiếp tục hôn cô. Cậu ta không hề hay biết mình đang làm trò cười

-Hôn đủ chưa?- Giọng nói vang lên, nghe rất quen thuộc

Trần Hoàng Lâm mở mắt ra, cực kì ngạc nhiên, phải rồi không ngạc nhiên sao được khi mà trước mặt cậu là Vương Tuấn Khải chứ. Trên tay anh đang cầm một quyển vở. Hóa ra nụ hôn khi nãy của Trần Hoàng Lâm không phải cho Cao Diệp Anh mà là cho cuốn vở đó

-Cậu…sao..cậu …tại sao cậu lại ở đây chứ?- Trần Hoàng Lâm nói lắp bắp

-Haizzzz, dơ cả cuốn vở của tôi rồi- Vương Tuấn Khải không để ý tới câu hỏi của Trần Hoàng Lâm

-Vương Tuấn Khải, trả lời tôi mau

-Đây là nhà của tôi. Được rồi chứ. – Vương Tuấn Khải chỉ vào căn nhà

-Anh Anh…cậu sống cùng tên này à?

Cậu ta cầu mong rằng câu trả lời là không. nhưng đáp lại chỉ là sự gật đầu của Cao Diệp Anh. Cậu ta ngạc nhiên nhìn cô rồi quay sang nhìn Vương Tuấn Khải ánh mắt hơi tức giận

-Anh Anh, em vào nhà trước đi. Mọi người đang đợi đấy- Vương Tuấn Khải nói rồi đẩy cô vào nhà.

Khi Cao Diệp Anh đã bước vào nhà, bấy giờ ánh mắt của anh mới thay đổi từ điềm đạm chuyển sang giận dữ. Anh nhìn Trần Hoàng Lâm lạnh lùng hỏi:

-Cậu đưa cô ấy đi đâu mà bây giờ mới về chứ?

-Tôi đưa cô ấy đi đâu liên quan đến cậu sao?- Trần Hoàng Lâm cười khinh

-Cậu dám….- Anh nắm lấy áo cậu ta trừng mắt nhìn

-Cậu dám đánh tôi sao?Vậy thì đánh đi. Đánh đi- Cậu ta nghênh mặt lên

Vương Tuấn Khải nhìn cậu ta, rồi buông áo cậu ta ra, nói:

-Hứ loại người như cậu tôi đánh cũng chỉ bẩn tay

-Cậu dám nói tôi như vậy sao?- Trần Hoàng Lâm giơ nắm đấm lên đánh vào khuôn mặt điển trai của anh khiến má bên phải anh hơi tấy đỏ

-Cậu dám đánh tôi sao?

-Việc gì mà Trần Hoàng Lâm này không dám chứ?

Tức thì anh cũng nắm lấy áo cậu ta, giáng thẳng vào một bên má cậu ta một cú đấm khiến khóe miệng cậu ta chảy máu.

-Tôi nói cho cậu biết: Đừng bao giờ đυ.ng đến Vương Tuấn Khải này. Còn nữa Cao Diệp Anh là của tôi và cậu sẽ không bao giờ có được cô ấy đâu

Nói rồi Vương Tuấn Khải lạnh lùng bước vào nhà, để cho Trần Hoàng Lâm đứng đó. Ngoài trời, gió vẫn cứ thổi cũng đủ để cho con người ta lạnh run. Một chàng trai vẫn đứng đó, ánh mắt hằn những tia tức giận:

-Vương Tuấn Khải, cậu đợi đó đi. Thứ Trần Hoàng Lâm này đã muốn có thì phải có cho bằng được. Thứ mà tôi không có được thì cậu cũng đừng hòng mà có

Hết