Chương 15: Buổi tiệc – Mất tích
Sáng thứ hai đầu tuần, cả sáu người bọn nó vẫn như thường lệ đi tới trường. Hôm nay là ngày chào cờ vì thế mà phải đến trường sớm hơn mọi khi. 6strong0, học sinh gần như đông đủ, con gái thì tụm lại một chỗ tám chuyện để bọn con trai đi lấy ghế và xếp ghế. Còn sáu đứa không cần làm gì cũng đã có chỗ ngồi. Hai hàng ghế của lớp tụi nó thẳng đều, vì vốn dĩ A1 không cần làm gì nhiều, vả lại trong đó còn có TFBOYS- là thần tượng của rất nhiều người từ già trẻ, đến trai gái cả bê đê, ba pha không ai là không biết đến ba người bọn họ. Cho nên việc xếp ghế không làm cũng đã có người làm cho rồi. Sáu đứa bọn nó chọn cho mình chỗ ngồi. Sau khi đã yên tọa, cả đám ngồi tám chuyện, khiến cho bọn con gái trong trường ghen tỵ. Nhưng mà cũng tội nghiệp ba cô, sáng sớm ngày đầu tuần mà đã nhận hơn 100 ánh mắt hình viên đạn rồi khiến ba cô muốn cười cũng cười không nổi.-Khải ca ca à ~~~~ Một người con gái lên tiếng chạy lại kế bên Vương Tuấn Khải
Cả đám cũng biết là ai nên không quay lại nhìn.
-Ôi trời ơi, mới sáng sớm đã thấy cảnh này rồi. Tử vi của mình quả là không sai mà.- Dương Ánh Linh nói
-Cô nói gì đó? Cảnh này là sao hả? – Âu Dương Na Na hỏi
-Ủa tôi có nói cô đâu. Cô nhột à?
-Cô….- Âu Dương Na Na cứng họng, xong cô ta quay sang Cao Diệp Ạnh nói- Diệp Anh cô có thể nhường chỗ này cho tôi được không?
Cao Diệp Anh không nói gì, vẫn im lặng.
-Vì sao cậu ấy phải nhường chỗ cho chị chứ?- Dịch Dương Thiên Tỉ hỏi, lộ vẻ khinh thường
-Vì Tuấn Khải là bạn trai tôi và tôi muốn ngồi cạnh anh ấy- Âu Dương Na Na tự tin đáp
-Bạn trai? Hư, cô định làm trò cười cho thiên hạ à? – Dương Ánh Linh hỏi
-Nè dù sao cô cũng sẽ phải làm em chồng tôi thooi
-Em chồng? Xin lỗi, cô CHƯA đủ tư cách để tôi gọi là CHỊ DÂU- Cô cố tình nhấn mạnh
-Khải à, họ bắt nạt em kìa, huhu không chịu đâu, anh bảo vệ em đi.- Âu Dương Na Na nũng nịu
-Na Na, em xuống dưới kia ngồi đi, vẫn còn chỗ mà. Anh thích ngồi ở đây hơn. Và em đừng làm trò cười cho thiên hạ nữa- Vương Tuấn Khải nói điềm tĩnh
-Anh…anh.Hứ. Mấy người đợi đó đi- Âu Dương Na Na xấu hổ, bỏ đi
-Ha ha. Khải à em khâm phục anh thật đó- Vương Nguyên nói
-Cho anh một like- Lục Vân Nghi giơ tay like
-Cool- Dịch Dương Thiên Tỉ nói một chữ
-Anh em là nhất- Dương Ánh Linh cười híp mắt
Vương Tuấn Khải không nói gì, chỉ cười. Bản thân anh cũng không ngờ anh lại nói những lời đó với Âu Dương Na Na. Anh quay sang nhìn Cao Diệp Anh, cô vẫn trầm lặng không nói gì. Nhưng anh đâu biết rằng, trong lòng cô đang vui như trẩy hội ấy
-Xin chào các em- Tiếng ông hiệu trưởng dõng dạc- Thầy có một thông báo cho tất cả các em. Thứ bảy này là kỉ niệm ngày thành lập trường của chúng ta. Đã hơn 30 năm rồi. Chính vì thế mà trường chúng ta sẽ tổ chức một buổi tiệc. Thầy mong ngày hôm đó các em sẽ có mặt đầy đủ. Rồi chào cờ tới đây thôi. Các em về lớp của mình đi
Cả sân trường bỗng trở nên nháo loạn. Ai ai cũng bàn tán về buổi tiệc cả. Và cả sáu người kia cũng không ngoại lệ. Nguyên buổi học hôm đó, lớp 11A1 ai cũng bàn tán xôn xao khiến cho thầy cô muốn dạy cũng dạy không được
Ra về:
-A ~ Tiệc, vậy là sắp được ăn rồi- Vương Nguyên nói
-Ăn ăn ăn, cậu lúc nào cũng nghĩ biết ăn- Dương Ánh Linh cốc đầu Vương Nguyên nói
-Kệ tớ.- Nguyên Nguyên chu mỏ, ôm lấy đầu
-Dương…Dương Ánh Linh- Tiếng một người con trai vang lên khiến Dương Ánh Linh quay lại.
-Cậu….cậu kêu tớ hả?- Dương Ánh Linh hỏi người con trai đó
-Ừ. Tớ là Trương Đình Vũ, là học sinh lớp 11A2- Cậu bạn Trương Đình Vũ đó lên tiếng, mặt đỏ lựng
-Ừm, có có gì không cậu?- Dương Ánh Linh hỏi
-Ưm,ưm thật ra, tớ, tớ thích… cậu lâu rồi. Cậu làm bạn gái tớ được không?- Trương Đình Vũ nói, cậu ta có lẽ đã lấy hết can đảm để nói ra
Dương Ánh Linh hơi bất ngờ. Cô cũng mỉm cười, nói:
-Tớ cần suy nghĩ
-Ừm, cậu suy….suy nghĩ đi rồi nói cho tớ biết cũng được. Nhưng cậu có thể làm bạn nhảy của tớ vào buổi tiệc sắp tới không?
-Tớ…tớ
-Không được. Linh Linh là bạn nhảy của tôi- Vương Nguyên nói
-Vương Nguyên?- Cả bọn khó hiểu nhìn anh
-Hứ, cô ấy chưa đồng ý cậu mà. Cô ấy sẽ là bạn nhảy của tôi- Trương Đình Vũ nói giọng tự tin
-Tôi nói cậu không hiểu sao. Tôi nói lại một lần nữa: Linh Linh là của tôi và cậu không có quyền đυ.ng tới cô ấy
-Cậu….Hứ- Trương Đình Vũ bỏ đi, không quên tặng cho anh một cái liếc mắt. Không ai biết được cậu ta đang suy tính điều gì
Cả bọn sáu người đi về. Bốn người kia bắt đầu trêu chọc Vương Nguyên và Dương Ánh Linh:
-Hai người nha…. Dám giấu bọn này hả?- Lục Vân Nghi nói
-Giấu gì? Ai giấu ai..?- Vương Nguyên lắp ba lắp bắp
-Cậu đó, được lắm. Bạn bè bao nhiêu năm mà không nói cho tớ biết- Dịch Dương Thiên Tỉ chọc anh
-E hèm, vậy là anh sắp có em vợ rồi- Vương Tuấn Khải hắng giọng
-A tới nhà rồi kìa - Dương Ánh Linh đánh trống lảng
-Haizzz, cậu đánh trống lảng cũng giỏi lắm- Cao Diệp Anh nói
-Hihi
Cả bọn vào nhà. Thấm thoát thời gian trôi nhanh quá, mới đây mà đã tới thứ bảy rồi.
Ai da, phải nói hôm nay là ngày gì mà đâu đâu cũng thấy trai xinh gái đẹp hết trơn á. Tuy nhiên chỉ có sáu người là nổi bật nhất trong đám đông.
Vương Tuấn Khải hôm nay mặc một bộ vest đen lịch lãm, thắt nơ đỏ, mang đôi giày đen bóng. Trông anh phải nói là chuẩn chữ soái ca. Vương Nguyên cũng không thua kém gì. Anh mặc một bộ vest cùng màu với Vương Tuấn Khải, ở cổ thắt một chiếc caravat đen, mang đôi giày màu trắng đen. Anh hôm nay không còn vẻ dễ thương như mọi ngày, thay vào đó là một vẻ đẹp trai hớp hồn biết bao nhiêu thiếu nữ. Dịch Dương Thiên Tỉ mang cho mình một vẻ đẹp lạnh lùng, cao lãnh. Anh mặc vest đen giống như hai người họ, thắt một chiếc caravat xanh đen, mang đôi giày màu trắng. Phải nói là cả ba anh hôm nay cực kì đẹp trai
Cao Diệp Anh hôm nay mặc một chiếc đầm ngang đầu gối màu xanh biển, tuy đơn giản nhưng lại tôn lên làn da trắng ngần của cô, mang một đôi cao gót đế thấp màu trắng.Hôm nay cô và Lục Vân Nghi phải tẩy bớt lớp trang điểm xấu đó đi một chút, trang điểm nhẹ nhàng nhưng vẫn khiến cô nổi bật ở đám đông. Dương Ánh Linh trông thật xinh xắn, đáng yêu. Cô chọn cho mình một chiếc đầm hơn đầu gối màu hồng nhạt trông rất đẹp, mang đôi guốc cùng tong. Lục Vân Nghi lựa chọn cho mình một chiếc đầm màu trắng hơn đầu gối một chút, cô mang đôi guốc màu da. Cô trông thật xinh đẹp và trong sáng. Cả ba cô đều xõa tóc xuống. Mái tóc dài thướt tha khiến mọi ánh mắt đều hướng nhìn.
Cả sáu người bước vào đã trở thành tâm điểm của mọi người. Bao nhiêu ánh mắt ghen tỵ, ngưỡng mộ nhìn về phía bọn họ
-Sau đây xin mời TFBOYS lên trình diễn bài hát “ Lời thật lòng quá mạo hiểm”- Tiếng MC chương trình vang lên
Trước khi đi cả ba dặn mấy cô phải ở đây đợi bọn họ. Cả đám gật đầu. Sau khi trình diễn xong, cả ba liền xuống. Tuy nhiên lại không thấy ba người kia đâu. Cả ba nghĩ họ đã về trước nên cũng về luôn. Trên đường về, ba anh rất tức giận “ Đã dặn là phải đợi rồi mà? Sao lại về trước chứ?” Khi về đến nhà, mở cửa ra, nhà vẫn tối thui. Bật đèn lên, ba anh nghĩ ba cô ngủ rồi nên lên phòng tìm kiếm. Nhưng khi họ lên, căn phòng trống trơn, không một ai cả. Vương Nguyên nói:
-Bọn họ đâu rồi?
-Lẽ nào có chuyện gì rồi sao?- Dịch Dương Thiên Tỉ nói
-Để anh gọi điện coi họ có ở trường không
Vương Tuấn Khải gọi điện cho Lưu Bảo Di- cô bạn học cùng lớp thì mới biết ba người bọn họ không có trên trường. Linh tính mách bảo có chuyện không lành, anh đang suy nghĩ không biết bọn họ có thể ở đâu được thì bỗng tiếng chuông điện thoại reo lên, là Cao Diệp Anh gọi cho anh:
-Alo, Anh Anh, em đang ở- Vương Tuấn Khải nói
-Hừ để muốn có được người mình yêu mà cô bất chấp mọi thứ sao?- Là tiếng Cao Diệp Anh. Vương Tuấn Khải mở loa to cho Dịch Dương Thiên Tỉ và Vương Nguyên cùng nghe
-Câm miệng, mày không có quyền được lên tiếng. Tao muốn như thế nào thì kệ tao- Tiếng một đứa con gái lên tiếng- Chính mày và hai con kia đã cướp ba anh ấy của tao
-Triệu Tuyết San, cô sai rồi thì đừng có sai nữa, còn Ánh Linh đâu rồi?- Tiếng Lục Vân Nghi
-Hứ con Ánh Linh nó đang ở bên kia, chắc đang bị Trương Đình Vũ hành hạ. Hahahaha- Triệu Tuyết San cười điên dại- A cái con này mày dám gọi diện thoại à. “ CHÁT”, “Bộp”
“Tút tút tút” Không còn tiếng gì nữa rồi. Cả ba anh bây giờ thật sự rất lo lắng và tức giận. Triệu Tuyết San, Trương Đình Vũ? Vương Tuấn Khải nhấc điện thoại gọi cho một ai đó:
-Tìm ngay cho tôi Cao Diệp Anh bây giờ đang ở đâu. Nhanh lên- Giọng anh trông thật lạnh lùng
Vương Nguyên và Dịch Dương Thiên Tỉ bước ra xe. Vương Tuấn Khải cũng theo sau. Mặt ba anh bây giờ không cảm xúc. Cả ba trông rất lạnh lùng. Dám đυ.ng vào người tôi yêu thương, mấy người chết chắc rồi
Hết